Chương 3

“Vừa rồi chú đã suy nghĩ đến chuyện không trong sạch có đúng không?” Sơ Sơ bỗng nhiên hỏi thẳng.

“Đúng vậy, ông già nhìn thấy con gái cởϊ qυầи áo vẫn có chút mơ màng.”“Biếи ŧɦái.” Đồng phục màu trắng bị ném trực tiếp lên trên mặt Phùng Côn.

Phùng Côn tùy tay bắt lấy, cười nói: “Đi tắm rửa đi Sơ Sơ.”

“Vâng.” Sơ Sơ đáp lời, đi đến WC một cách quen thuộc.

Trong lúc tắm rửa, Sơ Sơ có sở thích ca hát, đặc biệt hát rất hay vào những thời điểm tâm trạng tốt.

Phùng Côn ngồi ở phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng ngâm nga của Sơ Sơ truyền đến từ trong phòng tắm, liền tùy tay hạ thấp âm lượng TV.

“Sơ Sơ, lễ vật nuôi dưỡng tình yêu như thế nào rồi?”

“Không cần, thấp kém.” Sau đó Sơ Sơ liền ngừng hát, nhanh chóng tắm xong rồi bước ra, trừng mắt nhìn người đàn ông trong phòng khách, liếc mắt một cái, xoay người quay trở về phòng.

Phùng Côn đặc biệt chuẩn bị phòng cho Sơ Sơ, dù sao cô cũng là khách quen của nơi này.

Xem TV quá nhàm chán, Phùng Côn liền muốn đi vào tìm Sơ Sơ để chơi cùng.

Vì thế nên lập tức đi vào.

Vào thời điểm hắn vừa mới mở cửa, Sơ Sơ chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, nâng đùi duỗi thẳng eo, tập yoga ở trên giường.

Phùng Côn đột nhiên tiến vào, dọa cô nhảy dựng, lập tức phất chăn bao quanh lấy thân người.

“Chú làm gì mà lại vào đây? Chú làm gì mà không gõ cửa!”

“Cháu làm gì mà không khóa cửa? Cháu làm gì mà không mặc quần áo! Ai da không được rồi! Cay mắt quá!” Phùng Côn giả vờ che mắt.

Sơ Sơ tùy tay túm gối nằm lên ném vào mặt Phùng Côn.

Phùng Côn cười cười bắt lấy gối nằm, thuận tay đặt áo ngủ lên trên ghế cho Sơ Sơ.

“Chú làm gì vậy?” Sơ Sơ hỏi, vươn tay bắt lấy quần áo, trốn trong chăn, nghiêm túc mặc vào.

“Ta xem TV một mình ở bên ngoài, thật sự quá nhàm chán, cháu không muốn ra ngoài xem cùng ta sao?”

“Không muốn. Chú có thể lượn rồi.”

“Ơ? Không phải khi cháu còn nhỏ rất thích nhất ngồi ở trong lòng ngực của ta để xem TV sao? Còn thường xuyên ngủ quên nữa.”

“Ông già, chú cũng nói đó là khi còn nhỏ, hiện tại còn có thể giống với khi còn nhỏ sao?”

“Phải, là có chỗ không giống nhau, Sơ Sơ nhà ta trưởng thành rồi, nếu ngồi lâu thì chân sẽ gãy đôi mất.” Phùng Côn vuốt cằm tỏ vẻ tự hỏi.

“Mau cút, cháu còn muốn tiếp tục tập thể dục.” Sơ Sơ mặc quần áo xong, để lộ cái đầu như viên đạn tích điện bắn ra từ trong chăn.

“Sao? Không cần phải giảm cân nữa đâu? Dáng người của cháu đã rất đẹp rồi.”

“Đồ biếи ŧɦái, chú vừa mới thấy hết rồi đúng không!” Lại một con thú bông ở mép giường bị Sơ Sơ túm lên ném đi, Phùng Côn vui sướиɠ bắt được.

“Vẫn ổn vẫn ổn, chỉ nhìn thấy một chút thôi.” Phùng Côn nổi lên ý đùa, cố ý trêu trêu chọc cô gái nhỏ, liền nói tiếp: “Không ngờ thì ra cháu lại thích qυầи ɭóŧ ren mỏng màu hồng đó nha, đúng là con gái.”