Chương 4: Hàng Ngon

Cuối tuần, Trần Quả đi chợ mua đồ ăn.

Mua xong, cô vừa bước ra khỏi chợ nhìn đồ mình xách, cô lại quay người vào mua mười cân thịt ba chỉ.

Cho đến khi cô đi tới công trường, cô vẫn không nhận ra hành vi của mình kỳ lạ đến thế nào.

Dương Dược đang cắt đôi viên gạch thành 2 miếng thì nhìn thấy một đôi giày cao gót màu trắng xuất hiện trước mặt mình.

Anh ngước mắt dọc theo đôi giày, thấy người phụ nữ đang bình tĩnh nhìn mình.

Tuy nhìn qua cô có vẻ bình tĩnh nhưng Dương Dược biết thực ra cô đang rất căng thẳng.

Đôi tay hơi run và hơi thở gấp đã bán đứng cô.

Anh đứng dậy, thân hình cao lớn che kín cô, hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Ừm... Tôi mua một ít thịt nhưng lỡ mua hơi nhiều, nếu anh không phiền thì có thể cầm về ăn."

Dương Dược trầm mặc một lát, đột nhiên cười lớn, nụ cười rất lưu manh: "Cô có ý gì?"

Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên anh thấy có người mang thịt đến cho mình, còn là thịt tươi.

“Tôi không có ý gì.” Thấy anh không cầm, Trần Quả thu tay cầm thịt ba chỉ về, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ nghĩ anh làm ở công trường, khá vất vả nên ăn một chút gì đó ngon."

Đúng vậy, cô mua nhiều thịt đến ăn không hết, là mua cho anh.

Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy.

Nhưng có vẻ như đối phương không cần.

Ngay khi cô vừa quay người rời đi, Dương Dược nắm cổ tay cô, trầm giọng nói: "Cô đối với mỗi người lạ đều tốt như vậy sao?"

"……Không có."

Trần Quả cụp mắt nhìn xuống đất, nói thật.

Cô đặt mười cân thịt ba chỉ xuống đất rồi quay người rời đi.

Buổi tối, Lưu Đại Thành đi vào phòng bếp, kinh ngạc thốt lên, mắt sáng bừng: "Anh Dược, sao anh mua nhiều thịt thế?!"

Họ thường ăn cơm hộp giá mười tệ một hộp, gần như không thể thấy thịt, có cũng là miếng thịt mỡ lớn, nhìn rất ngán, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy thịt ba chỉ ngon như vậy. .

Dương Dược ăn uống rất khoẻ, buổi trưa có thể một mình ăn hết ba hộp cơm, vì tiết kiệm tiền ăn nên rất ít ăn thịt.

Anh lấy áσ ɭóŧ rồi đi về phía phòng tắm: "Không phải tôi mua."

"Hả? Vậy là ai mua?"

Hai người bạn cùng phòng còn lại càng tiết kiệm hơn nên không thể nào là bọn họ mua được.

Dương Dược dừng một chút, một lúc sau mới nói: "Thôi, cậu ăn đi, vứt đi thì tiếc."

Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nói là phòng tắm nhưng thực chất không phải là phòng tắm.

Điều kiện ký túc xá của công nhân rất tồi tàn, chỉ có ống nước nóng kéo ra để tắm.

Sau một ngày làm việc, Dương Dược cởi bỏ bộ quần áo lao động màu đen bám đầy bụi bặm.

Cả người anh cơ bắp rắn chắc, cơ bụng 8 múi lộ rõ, tràn ngập hormone.

Sau khi đánh xà phòng xong, Dương Dược tùy tiện chà lên người, sau đó nhanh chóng rửa sạch.

Trước khi rời khỏi phòng tắm, Lưu Đại Thành mở cửa bước vào nói: "Anh Dược, nhiều thịt quá, tôi ăn một mình không hết. Hay tôi làm vài món rồi cùng uống một ly nhé?"

Dương Dược không từ chối, cầm khăn lau đi giọt nước trên người mình: "Được."

Anh cũng đói, phải ăn chút gì đó thì tối mới ngủ được.

"CMN, anh Dược, hàng của anh quá dữ, lợi hại."

Lưu Đại Thành liếc nhìn háng Dương Dược, nơi đó treo con hàng mềm oặt to lớn, dù không cương nhưng nó vẫn rất mạnh mẽ, anh ta ghen tị thở dài.

Là đàn ông, con hàng của anh ta cũng khá.

Nhưng so sánh người với người thực sự tức chết.

Dương Dược cười, sờ cằm: "Của cậu cũng không nhỏ."

"Dù sao thì cả đời tôi chưa từng thấy ai có dươиɠ ѵậŧ to hơn anh. CMN, cỡ này có còn là con người không?!"

Lưu Đại Thành chua chát xoay người đi vào bếp nấu ăn, trong lòng thầm nghĩ, trách sao những con điếm không cần tiền vẫn dán vào, cỡ này mà đυ. phụ nữ, chắc chắn rất sướиɠ.

Nếu anh ta là con gái, cũng sẽ chọn Dương Dược.

"Tôi ra ngoài một lát."

Dương Dược mặc áo vào, đi đến siêu thị cách đó không xa mua bia ướp lạnh.

Người phụ nữ đến gặp anh vào buổi chiều đã hoàn toàn bị anh lãng quên.

(ps: Thịt cũng không ăn được, nam chính thật đáng thương... 23333333)