Chương 5: Trêu Chọc

Vào mùa hè, thời tiết nóng bức.

Sau bữa tối, Trần Quả ra ngoài đi dạo tiện thể một ít trái cây.

Ở tầng dưới nhà cô có một quầy bán trái cây, nhưng cô cố ý đi đường vòng, đến một nơi cách công trường không xa để mua.

Nói tới cũng thật buồn cười, cô đã có gia đình rồi, vậy mà lại đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ lớn mật như vậy, dù là ai đều không thể tin được, đây có còn là cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn trong lời người lớn không?

Có lẽ, cô đã chán làm một đứa con ngoan rồi, nên muốn phản nghịch một lần.

Trần Quả đi đến công trường, không tìm thấy bóng dáng người đàn ông đó.

Cô có chút thất vọng quay về, nhưng khi đi ngang qua siêu thị, cô lại nhìn thấy Dương Dược đang đi về phía bên này.

Tim cô lại bắt đầu đập không kiểm soát được.

Dương Dược vừa mới ra khỏi siêu thị sau khi mua thuốc lá, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài.

Cô gái này có vóc người rất đẹp khiến anh không khỏi liếc nhìn hai lần, mới phát hiện lại là người phụ nữ kia.

Sau vài ngày không gặp, bây giờ lại chạm mặt nhau.

Dương Dược cười lớn, rất thú vị.

Anh bước tới với điếu thuốc trên tay:

"Cô tên là gì?"

Trần Quả trả lời anh: "Trần Quả, Trần trong Bao Nhĩ Trần, quả trong hoa quả."

Cô không hỏi tên anh vì cô đã biết rồi.

Dương Dược cười: "Cô bao nhiêu tuổi?"

“26.”

“26?” Dương Dược nghi ngờ liếc cô một cái: “Sao trông nhỏ thế?”

Giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Trần Quả rất vui vẻ, dù thế nào thì được khen trẻ luôn khiến người ta cảm thấy vui.

Nhưng cô không ngờ động tác tiếp theo của Dương Dược chính là đặt lòng bàn tay thô ráp của anh lên ngực cô, lưu mạnh nắn bóp: "Dâʍ đãиɠ, có phải cô giống những góa phụ kia đến tìm anh đây để lên giường không?"

"Tôi……"

Trần Quả giật mình, muốn giãy dụa, lại phát hiện sức lực của mình

ở trước mặt anh chỉ như con kiến, không thể lay chuyển được anh.

“Cô giả vờ cái gì?” Bàn tay to của Dương Dược đưa xuống, luồn vào trong váy của Trần Quả, ấn vào âʍ ɦộ mềm mại của cô, sau đó ra sức nhấc lên.

"Ah!"

Cảm giác tê dại bao phủ toàn thân.

Trần Quả kêu lên khe khẽ, hai chân không vững, ngã xuống đất, nhưng Dương Dược lại thuận tay kéo cô vào trong l*иg ngực..

“Tôi hỏi lại, cô đến tìm cᏂị©Ꮒ à?”

Trần Quả cắn môi dưới, không phát ra được âm thanh nào, chỉ theo bản năng lắc đầu.

Người đàn ông này thật đáng sợ.

"Nói."

Dương Dược nhìn khuôn mặt nhỏ hoảng hốt của cô, tay xoa âʍ ɦộ càng mạnh hơn.

"A! Dương Dược, thả tôi ra!"

Mặt Trần Quả đỏ bừng.

Cô đã kết hôn mấy năm nhưng chồng chưa bao giờ trêu chọc cô như thế này, cô thật sự rất xấu hổ!

“Cảm ơn lần trước cô đã cho tui thịt.”

Cô vốn tưởng rằng Dương Dược sẽ tiếp tục quấy rối, không ngờ anh nhìn cô chằm chằm một lúc, nói câu đó xong thì liền quay người rời đi.

Trần Quả nhìn theo bóng lưng anh mà l*иg ngực phập phồng, nhịp tim còn chưa bình thường lại.

Thịt? Cái gì cơ?

À, ngày đó cô không biết nổi cơn gì, lại cho anh 5 kí thịt ba chỉ, hóa ra bây giờ anh đang cảm ơn cô cái này. Trần Quả phải mất hồi lâu mới nhớ ra.

Cô không thể giải thích tại sao, nhưng trong lòng cô có chút phấn khích.

Về đến nhà, lúc nấu cơm, Trần Quả nghĩ tới chuyện này mà trong lòng cũng thầm vui sướиɠ.

Kết quả là khi cắt rau, còn suýt cắt vào tay.

Ban đêm, nằm trên giường, Lục Trạch muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, nhưng cô nói dối rằng mình không được khỏe.

Cô không biết tại sao, nhưng tối nay cô rất không muốn làm chuyện đó với anh ta , thậm chí cô còn không thể giả vờ hợp tác.

Chồng cô cũng rất săn sóc và không hề ép buộc cô.

Lục Trạch ngồi dậy, dựa vào đầu giường:

“Quả quả, hôm nay mẹ anh lại gọi điện thúc giục anh.”

Về việc thúc giục điều gì thì họ biết rất rõ.

Trần Quả nằm trên giường, cảm thấy rất loạn.

"Xin lỗi."

Hai năm qua công việc đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô, cô thực sự không muốn nhanh chóng có con.

Lục Trạch ôm Trần Quả vào lòng, nhẹ giọng nói: "Quả quả, em không cần xin lỗi."

Trần Quả để mặc anh ta ôm: “Chồng, ngày mai em sẽ gọi điện cho mẹ, nói rõ với bà.”

Cô không thể để chồng mình lúc nào cũng chịu áp lực, cô cũng nên bày tỏ suy nghĩ của mình.

Lục Trạch trầm mặc một hồi mới mở miệng lần nữa: "Nếu không muốn thì cũng đừng miễn cưỡng."

Tuy rằng anh ta cũng muốn có một đứa con, nhưng nếu Trần Quả chưa sẵn sàng, anh ta cũng không muốn ép buộc cô.

Trần Quả mỉm cười, không đáp lại, đưa tay tắt đèn đi ngủ.

ˆ--