Chương 3: Nhìn Nhau

Nửa đêm tối hôm đó, Dương Dược trở lại công trường.

Ký túc xá rất đơn sơ và nhỏ, anh và Lưu Đại Thành, hai người đàn ông trưởng thành, phân nhau ở trên giường tầng.

Trong phòng có một tủ quần áo nhỏ, một bên khác chất đống rất nhiều đồ đạc, khiến không gian trở nên chật chội.

Dương Dược ngủ ở giường dưới cạnh cửa sổ, Lưu Đại Thành ngủ ở giường trên.

Dương Dược tắm rửa xong, ngồi ở trên giường lau tóc, Lưu Đại Thành hưng phấn thò đầu từ giường trên xuống, gọi anh: "Anh Dược, hôm nay có người phụ nữ kia đến tìm anh! CMN, anh đúng là rất có diễm phúc, người ta đã dâng đến tận cửa rồi, không dùng thì thật phí."

“Người phụ nữ nào?”

Dương Dược đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua.

"Là người chiều hôm qua đến tìm anh đó. Cô ấy mặc váy trắng, dáng người rất đẹp."

Anh ta nói lời này mà trong lòng chua chát, quả nhiên con người ta muốn gì cũng phải nhìn tướng mạo, phụ nữ coi như cho không thì cũng chỉ dính vào người đàn ông đẹp trai lại mạnh mẽ như Dương Dược.

“Cô ta tới tìm tôi sao?” Dương Dược dừng động tác lau đầu: “Tìm tôi làm gì?”

Lưu Đại Thành cười, dáng vẻ trêu chọc: “Tìm cᏂị©Ꮒ.”

Dương Dược cười: "Không có hứng thú."

Anh không thiếu bạn giường.

Lưu Đại Thành tức giận: “Mẹ kiếp, hôm nay suýt chút nữa tôi chơi đươc rồi, nhưng vịt đã đun sôi lại bay mất.”

Người phụ nữ kia nhìn có vẻ mềm mại và yếu đuối nhưng không ngờ lại chạy nhanh như vậy.

Dương Dược châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy cậu ráng đi.”

Công việc hàng ngày của anh vốn đã rất mệt rồi nên cũng không có ý định yêu đương với ai khác, anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình.

Ngày hôm sau, Dương Dược dậy rất sớm.

Hôm nay đến lượt anh đến công ty lấy vật liệu nên phải dậy sớm, nếu không khi công nhân bắt đầu làm việc sẽ không có vật liệu.

Anh không có văn hóa gì, ưu điểm duy nhất của anh có lẽ là sức mạnh.

Ở công trường thường là công việc vất vả nhưng đối với anh đã quen từ lâu nên cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Bảy giờ sáng, khi anh lái xe từ công ty về công trường, công nhân ở các ký túc xá vẫn đang ngủ.

Trong miệng ngậm điếu thuốc, Dương Dược tự mình khiêng vật liệu lên tầng năm.

Thang máy ở đây không hoạt động nên anh chỉ có thể khiên vác lên cầu thang.

Ngoài những bó dây điện lớn, vật liệu còn bao gồm hơn chục thùng sơn nặng.

Vì vậy, khi khiêng đồ, các bắp thịt trên người anh phồng lên, tràn đầy sức bùng nổ, siết chặt chiếc áσ ɭóŧ trắng của anh.

Bên kia, Trần Quả bắt xe buýt đi nhà trẻ.

Cuộc sống của cô rất nhàm chán, mỗi ngày chỉ có hai điểm tạo thành một đường thẳng, ngoại trừ đi làm chính là về nhà.

Trước khi tan sở, chồng cô đã gửi tin nhắn WeChat nói anh ta tiện đường nên sẽ đến đón cô.

Trần Quả định từ chối, nhưng anh ta đã trên đường rồi nên cô chỉ có thể đồng ý.

Trên đường về nhà, vẫn phải đi ngang qua công trường.

Khi đi ngang qua, Trần Quả quay cửa kính xe xuống, nhìn về phía công trường.

Cô vốn không ôm chút hy vọng nào thì đột nhiên, người đàn ông nhìn sang bên này và tình cờ nhìn thấy cô.

Trong miệng anh vẫn còn ngậm điếu thuốc, tựa lưng vào tường nghỉ ngơi, trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng, trong tay cầm một ống thép, cũng không biết dùng để làm gì.

Lục Trạch thấy vẻ mặt của Trần Quả có gì đó không đúng, quay đầu nhìn cô, tò mò hỏi: "Quả Quả, em đang nhìn cái gì vậy?"

Trần Quả đóng cửa sổ lại, tim đập loạn xạ, nhưng trên mặt lại bình tĩnh: “Không có gì, vừa rồi em hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ ra hít thở không khí trong lành.”

"Ồ."

Lục Trạch không chút nghi ngờ, xe thuận lợi chạy về phía trước, rất nhanh đã về đến nhà.