Chương 6: Tìm người mang thai hộ

Ngày hôm sau, Trần Quả nghỉ phép, cô bắt xe buýt về gặp bố mẹ Lục Trạch.

Bố mẹ anh ta rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng thúc giục cô sinh con thì ở các khía cạnh khác họ rất bao dung cô.

Trần Quả đi thang máy lên lầu, bấm chuông cửa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được mở ra.

"Quả Quả, con về rồi, mau vào nhà đi."

Mẹ Lục nhiệt tình chào đón Trần Quả vào nhà, trong tay cô cầm giỏ trái cây và các sản phẩm dinh dưỡng.

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, đến là được rồi, còn mua nhiều đồ vậy làm gì."

Trần Quả mỉm cười, cúi người xuống thay giày: "Gần đây mẹ và bố có khoẻ không?"

"Bố mẹ đều khoẻ, vợ chồng con không phải lo lắng đâu."

Trần Quả gật đầu.

Mẹ Lục cười, đột nhiên chuyển đề tài: "Bây giờ con phải giữ gìn thân thể cho tốt, để sau này còn sinh con cái nữa."

"......"

Có thể thấy rằng mẹ cô đang mong chờ có cháu để ẵm bồng.

Trần Quả dừng lại, sau vài giây, cô mới nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện."

"Có chuyện gì?"

"Gần đây, công việc của con ngày càng bận rộn nên tạm thời con chưa thể có con được."

Mẹ Lục sững sờ, bà đã chờ mong cháu trai từ lâu rồi, bà không muốn đợi thêm nữa: "Quả Quả, với điều kiện của gia đình chúng ta, con có thể làm nội trợ, không cần phải vất vả ra ngoài làm việc như vậy đâu."

Theo quan niệm truyền thống của mẹ Lục, phụ nữ chỉ nên ở nhà làm việc nhà và chăm sóc con cái, không cần phải ra ngoài bôn ba.

Trần Quả biết mẹ Lục sẽ nói như vậy, nhưng lần này, cô sẽ không thỏa hiệp: "Mẹ, con xin lỗi, con chưa sẵn sàng."

Nghe con dâu nói như vậy, mẹ Lục cũng có chút tức giận, sắc mặt hơi khó coi: "Quả Quả, nói thật, với công việc hiện tại của con, mỗi tháng con không kiếm được nhiều tiền, còn không bằng ở nhà tịnh dưỡng để mang thai. Con gả vào nhà họ Lục đã hơn hai năm, trong lòng con trai mẹ đối với con như thế nào con cũng biết mà. Mẹ đã nói sau này mẹ có thể chăm sóc đứa nhỏ thay cho hai con, sẽ không ảnh hưởng đến thế giới hai người các con, con còn có gì không hài lòng nữa?"

"Con ......"

Trần Quả ngồi đó, không biết nên nói gì.

Cô thừa nhận mẹ Lục nói đúng, nhưng đây không phải là cuộc sống mà cô muốn.

"Quả Quả, nếu con thật sự không thể sinh con, mẹ chỉ có thể tìm người mang thai hộ cho con trai mẹ."

Lần này, thái độ của mẹ Lục vô cùng kiên quyết, chắc hẳn bà cho rằng Trần Quả không thể sinh con được là vì thân thể của cô có vấn đề. Đã vậy, thì dùng cách khác, tóm lại, bà muốn sang năm có cháu trai.

Mẹ Lục vốn đã nghĩ đến cách này, nhưng con dâu không hợp tác thì bả chỉ có thể đề nghị vậy thôi.

Cái gì?!

Tìm người mang thai hộ sao?!

Tim Trần Quả đập một cái, kinh ngạc nhìn mẹ Lục: "Mẹ...... Mẹ đã bàn bạc chuyện này với Lục Trạch chưa?"

Để bế cháu trai, mẹ Lục thà bất hòa với con dâu.

Bà bình tĩnh nhìn Trần Quả, cười khẩy: "Trần Quả, mẹ biết, con trai mẹ rất thích con, chắc chắn nó sẽ không muốn ly hôn với con. Vì vậy, cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là tìm một sinh viên đại học mang thai hộ. Không phải con không muốn có con sao, vậy thì để con trai mẹ sinh con với người khác!"

"Mẹ......"

Trần Quả nhìn mẹ Lục, cảm thấy như sấm sét giữa trời quang..

Cô thầm thề, coi như li dị, cô cũng sẽ không chấp nhận chồng mình tìm người mang thai hộ!

Thấy sắc mặt Trần Quả tái nhợt, không còn chút máu, giọng điệu của mẹ Lục dịu đi, tận tình khuyên nhủ: "Quả Quả, cũng đừng trách mẹ. Có ba tội bất hiếu, bất hiếu lớn nhất là không có con nối dõi, con không thể ích kỷ đến mức không cho nhà họ Lục có cháu nối dỗi."

"......"

Trần Quả rất muốn mở miệng phản bác, bởi vì mẹ Lục cũng rất ích kỷ.

Có phải vì bây giờ cô không muốn có con, cho nên cô phải chấp nhận đối xử như vậy không?

Nhưng cô không thể nói gì ra miệng.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Trần Quả một mình đi dạo phố, không mục đích.

Cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình và cảm thấy nó thật nực cười.

Sau rất nhiều năm ngủ chung giường với những tình toán khác nhau thì có lẽ đã đến lúc kết thúc.