Chương 7: Ly hôn

Buổi tối, Trần Quả về nhà trong tình trạng say xỉn.

Cô đã suy nghĩ kỹ, khi Lục Trạch trở về, cô sẽ lập tức ngả bài với anh ta.

Cô đã thực sự chán ngấy cuộc sống này rồi, cô không muốn đợi thêm một phút nào nữa, cô phải rời đi.

Khi Lục Trạch tăng ca trở về, Trần Quả đã ngủ trên ghế sofa.

Cô mặc đồ ngủ mỏng manh, người nồng nặc mùi rượu, Lục Trạch bế cô vào phòng tắm, lấy nước tắm rửa cho cô.

Lúc tắm, anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào và làn da mịn màng của cô, không nhịn được làm cô một lần, cuối cùng bắn ra ngoài cơ thể.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trần Quả bị đau đầu. Cô nghiêng người ngồi dậy, cảm thấy đùi dưới hơi đỏ và sưng, trên đùi trong cũng có dấu vết đỏ.

Mặc dù tối hôm qua Lục Trạch đã tắm rửa sạch sẽ cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy giữa hai chân khó chịu.

Không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy buồn bực.

Cô không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta nữa, cho dù anh ta là chồng cô.

"Quả Quả, em tỉnh rồi à?"

Hôm nay Lục Trạch được nghỉ không phải đến trường, hiếm khi anh ta không cần dậy sớm.

Trần Quả thay quần áo, ngồi trên ghế sofa, sau đó bình tĩnh nói: "Lục Trạch, chúng ta ly hôn đi."

"Cái gì?!" Lục Trạch nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

"Em nói, chúng ta li dị đi."

Cô vốn không có tình cảm với người đàn ông này, bây giờ vì mẹ Lục thúc giục cô sinh con, cô càng không có ấn tượng tốt với Lục Trạch.

"Không! Quả Quả, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em!"

Sắc mặt Lục Trạch tái nhợt, anh ta yêu cô, sẽ không bao giờ buông tay cô đâu.

"Anh không hỏi tại sao em muốn ly hôn với anh sao?"

"Mặc kệ nguyên nhân là gì, anh cũng sẽ không đồng ý!"

Lục Trạch gần như muốn sụp đổ, anh ta không biết mình đã làm gì sai.

Trần Quả chế nhạo: "Lục Trạch, anh còn muốn giả vờ trước mặt tôi à?"

Lục Trạch sững sờ, có chút chột dạ: "Là vì mẹ anh sao? Nếu vậy thì em đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết, em......"

"Không chỉ vì cái này."

"Còn gì nữa?"

"Khi anh và Hà Nghiên Nhi làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ ở trên giường, anh có bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"

Trần Quả vốn không muốn đi đến mức này, nhưng tối qua cô nhận được tin nhắn từ một người lạ, trên đó là hình ảnh Lục Trạch và một sinh viên đại học tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau, trong tin nhắn còn kèm thêm một câu: "Tối hôm qua em lêи đỉиɦ rất nhiều lần, chồng của chị thật sự tuyệt vời."

Trong ảnh, nữ sinh không mặc qυầи ɭóŧ, chỉ mặc áo sơ mi trắng của Lục Trạch, mỉm cười khıêυ khí©h trước ống kính, như thể đang thị uy với cô.

Mà nơi bọn họ làm chính là chiếc giường lớn này, chiếc giường mà cô và Lục Trạch đã ngủ cạnh nhau ba năm!

Hóa ra Lục Trạch đã ở sớm ở bên nữ sinh này, thậm chí còn dẫn cô ta về nhà.

Nhưng Lục Trạch vẫn không thay đổi sắc mặt, giả vờ làm một người chồng tốt trước mặt cô...Vừa ngẫm lại cô liền cảm thấy buồn nôn.

Ha, hóa ra người đàn ông có bề ngoài hào hoa phong nhã này đã nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng cô từ lâu rồi. Nếu không nhận được tin nhắn, có lẽ cô vẫn chưa hay biết gì.

"Anh còn điều gì muốn nói nữa không? Nếu không thì cùng tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn."

Tối qua cô đã thu dọn hành lý xong.

Thực ra, mặc dù bề ngoài Trần Quả trông nhu nhược, nhưng trong xương cũng là một người nhẫn tâm.

Một khi đã quyết định cái gì thì sẽ không thay đổi.

Trong phút chốc, sắc mặt Lục Trạch càng trở nên khó coi.

Anh ta quỳ xuống trước mặt Trần Quả, ôm đùi cô thú nhận: "Quả Quả, anh sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội, có được không? Lúc đó anh thực sự bị ma xui quỷ khiến, anh xin thề tuyệt đối sẽ không có lần sau!"

Trần Quả không lên tiếng, muốn đẩy anh ta ra, nhưng sức lực anh ta quá lớn, cô không đẩy được.

"Lục Trạch, anh buông tôi ra!"

"Quả Quả, anh thật sự sai rồi, nữ sinh đó là do mẹ anh sắp xếp, cô ta chủ động câu dẫn anh! Anh không thích cô ta chút nào, em tin anh đi, trong lòng anh chỉ có em thôi!"

Nội tâm Trần Quả không hề dao động, bây giờ trong lòng cô ngoại trừ buồn nôn còn có sự ghê tởm.

--