Chương 2: Chồng Cô

Chồng của Trần Quả tên là Lục Trạch, cũng là một giáo viên, nhưng anh ta dạy vật lý ở trường đại học.

Tướng mạo bình thường, nếu ném vào đám đông sẽ bị chìm nghỉm, con người anh ta cũng khá chất phác, thật thà.

Đây là đối tượng hẹn hò do gia đình Trần Quả chọn cho vào năm ngoái, mẹ cô nói đối phương có công việc tốt, nhân cách tốt, biết chăm sóc gia đình, vì vậy là một ứng cử viên để chung sống.

Nếu bố mẹ thích thì cô cũng không phản đối, dù sao, cô cũng không hy vọng mình có thể gặp được một người thích nhau cả đời.

Cô đã sớm nghĩ thông suốt, sinh sống tàm tạm là được rồi.

Nhưng tối nay khi ân ái với chồng, Trần Quả cảm thấy rất kỳ lạ.

Trước đây khi thân mật với chồng cô đều đáp lại, dù chỉ là qua loa, nhưng chỉ cần nhớ đến người đàn ông cô gặp vào buổi chiều thì cảm thấy làʍ t̠ìиɦ với chồng thật nhàm chán, cô chỉ muốn mau chóng kết thúc, đi tắm rồi ngủ.

"Quả Quả, có phải anh làm cho em không thoải mái không?"

Chồng nhoài người trên người cô chảy mồ hôi đầm đìa thở dốc, nhìn ra cô đang thất thần.

Trần Quả lắc đầu, nói trái lương tâm: "Rất thoải mái."

Dươиɠ ѵậŧ của chồng cô không lớn cũng không nhỏ, cũng đạt kích thước trung bình của đàn ông, không mắc bệnh xuất tinh sớm, cũng kéo dài thời gian yêu, nhưng cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu khiến cô không có tình thú.

Sau này một ngày nào đó, Trần Quả mới hiểu ra, nguyên nhân rất đơn giản là cô không yêu anh ta, chỉ thế thôi.

Ngày hôm sau, sau khi tan làm, cô lại đi ngang qua công trường, nhưng không nhìn thấy người đàn ông kia.

Trần Quả không hiểu bản thân đang nghĩ gì, đến khi cô phục hồi tinh thần lại thì đã đi về phía công trường.

"Người đẹp, cô tìm ai?"

Người đàn ông lên tiếng chính là người đàn ông hôm qua trêu chọc Trần Quả với Dương Dược, anh ta tên là Lưu Đại Thành.

"Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Không nhìn thấy người mình muốn gặp, Trần Quả xoay người rời đi.

Lưu Đại Thành duỗi tay ngăn cản Trần Quả, cười cà lơ phất phơ: "Ây, đừng vội rời đi, cô tới đây tìm anh Dược đúng không?"

Ma xui quỷ khiến, vậy mà Trần Quả lại gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hình như anh ta không có ở đây?"

Nụ cười của Lưu Đại Thành dần dần trở nên ghê tớm: "Anh Dược đã đi "Thiên Thượng Nhân Gian" rồi, phỏng chừng buổi tối mới về."

Trần Quả chưa từng nghe nói qua: "Đó là nơi nào?"

"Một nơi đàn ông đến để tìm thú vui."

"......"

Được rồi, cho dù Trần Quả có ngốc đến đâu, cũng đã đoán được "Thiên Thượng Nhân Gian" là gì.

"Người đẹp, cô tìm anh Dược có chuyện gì, có cần tôi nói lại giúp cô không?"

Lưu Đại Thành nhìn xung quanh, thấy không có người qua lại, anh ta càng lúc càng táo bạo, vươn tay ôm lấy eo Trần Quả.

Trần Quả không né ra được, thấy ngực sắp bị anh ta sờ, cô hét lên: "Anh Dược, anh về rồi!"

"Nhanh vậy sao?"

Lưu Đại Thành sửng sốt, lúc anh ta nhanh chóng quay lại nhìn, cô đẩy mạnh anh ta ra, xoay người bỏ chạy.

Về đến nhà, tim Trần Quả vẫn còn đập mạnh.

Cô cảm thấy hôm nay mình bị ngốc rồi, vì đi gặp một người đàn ông xa lạ mà suýt nữa khiến mình bị chịu thiệt.

Kỳ quái hơn là cô chỉ nhìn thấy người đàn ông đó một lần.

Hơn nữa, nghe Lưu Đại Thành nói, hầu như cách một ngày là anh đi "Thiên Thượng Nhân Gian" một lần, người đàn ông này đói đến mức đó sao?

(ps: Nếu không có gì khác, đây vẫn là một người phụ nữ theo đuổi một người đàn ông...... ( ˘ ³˘)♥)