Chương 11: Tiểu tam đúng là rất cao tay

Sáng sớm hôm sau, Trần Quả thức dậy, nhìn thấy Hà Nghiên Nhi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Cô ta đang ngả người trên ghế sô pha xem TV, trên bàn trà có một đĩa trái cây và thịt nguội. Dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu hưởng thụ là có bấy nhiêu hưởng thụ.

Trần Quả phớt lờ cô ta, xoay người đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, lúc cô mở cửa bước ra, Hà Nghiên Nhi chặn ở cửa phòng tắm.

Cô ta đặt điện thoại trước mặt cô, vẻ mặt ác ý nói: "Chị, trình độ photoshop của em cũng không tệ lắm đúng không?"

Trần Quả không lên tiếng, cụp mắt xuống liếc nhìn, toàn thân lập tức giống như bị sét đánh.

Trên điện thoại di động là ảnh chụp Hà Nghiên Nhi và Lục Trạch đang làʍ t̠ìиɦ, nhưng khuôn mặt của nữ sinh lại photoshop thành cô, mặt Lục Trạch thì photoshop thành tiểu thịt tươi.

Nếu không nhìn kỹ, Trần Quả sẽ cảm thấy đây là thật.

Trình độ photoshop của Hà Nghiên Nhi cực cao, nhìn như thật giả lẫn lộn.

"Chị đã biết tại sao chị bị sa thải chưa? Đó là bởi vì tôi đã gửi những bức ảnh này cho hiệu trưởng của chị đấy."

Hà Nghiên Nhi cười ngọt ngào và dễ thương, nhưng ai biết cô ta là một nữ sinh trà xanh, đầy tâm cơ.

Chưa bao giờ, Trần Quả lại cảm thấy bất lực như bây giờ.

Có lẽ cô quá mềm yếu, nhiều năm sống thoải mái đã khiến cô mất đi sự phòng bị cơ bản nhất trước mọi người, để rồi khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này.

Thấy sắc mặt Trần Quả tái nhợt, không nói được lời nào, Hà Nghiên Nhi vô cùng hài lòng.

Khi đứa trẻ được sinh ra, cô ta sẽ là bà chủ ở đây.

Đúng lúc này, Lục Trạch bước ra khỏi phòng Hà Nghiên Nhi, vẻ mặt ngượng ngùng: "Nghiên Nhi, lại đây, em nói chuyện đừng nên quá phận, dù sao Quả Quả cũng là chị dâu của em."

Vừa rồi anh ta đã nghe thấy những gì Hà Nghiên Nhi nói với Trần Quả.

Anh ta không muốn ly hôn với Trần Quả, cho dù anh ta nɠɵạı ŧìиɧ trước.

Mà Hà Nghiên Nhi, càng không thể là ngòi nổ cho cuộc ly hôn của anh ta với Trần Quả.

"Biết rồi, anh Lục Trạch."

Hà Nghiên Nhi thấy Lục Trạch tức giận thật rồi, vì vậy cô ta không tiếp tục gây khó dễ Trần Quả nữa, cô ta không cam lòng trừng mắt nhìn Trần Quả, sau đó xoay người trở về phòng.

Trần Quả hít sâu một hơi, cô tự nhủ phải bình tĩnh lại.

Trong tình huống này, nếu có cãi vã, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình.

Trở lại phòng ngủ, Trần Quả thu dọn vài bộ quần áo thay vào trong túi balo để dễ dàng mang theo.

Mặc dù cửa đã bị Lục Trạch khóa, nhưng may mắn là cửa sổ vẫn mở, Trần Quả nghiến răng nghiến lợi, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Trước đây cô chưa bao giờ làm những điều này nên có hơi lo lắng.

Sau khi nhảy ra ngoài, chân trái của cô vô tình giẫm lên một tảng đá nhỏ, một cơn đau xuyên thấu truyền đến bàn chân.

"Shhh....." Trần Quả cắn chặt môi.

Chân trái khập khiễng bước đi, Trần Quả đứng bên đường bắt taxi thẳng đến chỗ bạn thân.

"Trời ơi, Quả Quả, sao cậu lại chật vật thế này?"

Ở nhà bạn thân, cô ấy lấy rượu thuốc ra thoa lên mắt cá chân của Trần Quả.

"Đừng nhắc tới, xui xẻo ......" Trần Quả thở dài.

Người bạn thân nhất của cô tên là Hà Dao, cô ấy có tính cách thẳng thắn, nhiệt tình và vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với sự hèn nhát của cô.

Mặc dù Hà Dao không chỉ một lần nói tính cách cô không phải hèn nhát, mà là vì quá tốt bụng, nhưng trong lòng Trần Quả vẫn cảm thấy tự ti.

Cô nghĩ nếu chuyện tương tự xảy ra với Hà Dao, cô ấy chắc chắn sẽ xử lý nó tốt hơn cô.

"Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

Sau khi nghe những gì đã xảy ra với Trần Quả trong vài ngày qua, Hà Dao rất tức giận.

"Tớ muốn ly hôn với Lục Trạch......"

Nhưng nhìn thái độ của anh ta, có vẻ sẽ rất khó.

"Tên cặn bã này, đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, không sợ bị sặc chết à!"

Hà Dao không ngờ rằng bề ngoài Lục Trạch có vẻ thành thật, chung thuỷ, vậy mà lại dám nɠɵạı ŧìиɧ!

"Quả Quả, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu chuyện này!"

"...... Cảm ơn cậu. "

Trần Quả rất xúc động.

Bây giờ cô là người vô gia cư, chỉ có Hà Dao sẵn sàng thu nhận cô.