Chương 10: Sinh viên đại học mang thai hộ đến ở nhà

Nhà dột còn gặp mưa, Trần Quả cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ xui xẻo như vậy.

Có lẽ đó là vì nửa đầu cuộc đời cô quá an nhàn, vì vậy lúc này ông trời mới thử thách cô.

Cho dù đó là hôn nhân hay công việc, mọi thứ đều phát sinh cùng một lúc.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Cô không thể hiểu được.

Buổi tối, Trần Quả ngồi ở mép giường, trong tay cầm hai tờ đơn ly hôn in sẵn.

Ngay khi Lục Trạch quay lại, Trần Quả đưa cho anh ta hợp đồng trong tay, giọng nói bình tĩnh: "Ký tên."

Lục Trạch liếc nhìn dòng chữ trên hợp đồng, nhưng không trả lời, ánh mắt né tránh: "Quả Quả, đừng gây chuyện, anh đã nói, anh sẽ không ly hôn với em."

"Vậy anh còn muốn cái gì nữa?"

"Câu nói này anh nên hỏi em mới đúng."

"Lục Trạch, anh đúng thật là không biết xấu hổ."

Hai người giằng co, không ai chịu nhượng bộ.

Đúng lúc này, một cô gái vóc người nhỏ nhắn và dáng vẻ đáng yêu đẩy vali bước vào nhà Trần Quả.

Khi nhìn thấy Lục Trạch, ánh mắt tràn đầy vui mừng, cô ta chạy tới ôm lấy anh ta, giọng nói ngọt ngào: "Anh Lục Trạch, em đến rồi!"

"Nghiên Nhi, sao em lại tới đây?"

Lục Trạch nhìn Trần Quả với vẻ mặt xấu hổ.

Anh ta duỗi tay đẩy Hà Nghiên Nhi ra, nhưng cô ta vẫn ôm rất chặt, vùi đầu vào vòng tay anh ta, vốn không muốn buông tay chút nào.

Mà Trần Quả, với tư cách là bà chủ của nhà này, đã hoàn toàn bị phớt lờ.

"Quả Quả, để anh giới thiệu với em, cô ấy tên là Hà Nghiên Nhi, tạm thời sẽ ở trong nhà chúng ta một thời gian, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ sớm bảo cô ấy dọn ra ngoài. "

Hà Nghiên Nhi bất mãn bĩu môi, duỗi nắm tay nhỏ ra, đập vào ngực Lục Trạch: "Anh Lục Trạch, sao anh lại đuổi em đi vậy chứ? Hừ, nếu anh muốn em đi, cũng được, trừ phi anh thuê cho em một căn nhà ở bên ngoài!"

cử chỉ Hai người thân mật, nhìn động tác thuần thục của Hà Nghiên Nhi, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm nũng với Lục Trạch.

Lục Trạch đau cả đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Quả mà chỉ vô dụng đứng sang một bên.

Trần Quả không nhịn được bật cười, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, hóa ra chồng cô không chỉ thích nói dối, mà còn là kẻ nhu nhược.

Cô xoay người đi vào phòng ngủ thu dọn hành lý.

Đêm nay, cô cô tuyệt đối không muốn ở đây..

Thấy Lục Trạch đuổi theo vào phòng ngủ, Trần Quả quyết định cho anh ta một cơ hội cuối cùng: "Lục Trạch, anh định làm gì với con của Hà Nghiên Nhi?"

Sinh ra hay là xoá sạch?

Lục Trạch sững sờ, kinh ngạc nhìn Trần Quả: "Làm sao em biết?"

Trần Quả chế nhạo: "Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm được."

Trong mắt Lục Trạch lóe lên một tia thống khổ và hối hận, anh ta đi đến bên cạnh Trần Quả: "Quả Quả, thật xin lỗi, chuyện này quả thực là lỗi của anh. Anh xin đã thề, cô ấy vừa sinh con xong, anh sẽ đưa cô ấy đi. em cũng biết mẹ anh mong muốn nhà họ Lục có cháu đến mức nào mà, anh không còn cách nào khác đành phải ......"

Trần Quả nhìn Lục Trạch, như thể bây giờ cô mới nhìn rõ chồng mình.

Trước kia cô không biết, hóa ra có người không cần mặt mũi đến mức độ này, thậm chí anh ta còn cảm thấy mình rất hợp lý.

"Lục Trạch, tôi không muốn nói gì thêm nữa, nếu anh không ký thỏa thuận ly hôn thì chúng ta gặp nhau tại toà. "

Cô thực sự chán ngấy và không muốn ở trong ngôi nhà này một phút nào nữa!

Nói xong, Trần Quả liền đẩy vali chuẩn bị rời đi.

"Quả Quả, đừng đi!"

Lục Trạch ngăn Trần Quả lại, đè cô lên giường, ngăn cản cô rời đi.

Trần Quả tức giận giãy giụa, nhưng sức lực của cô quá nhỏ nên không thể tránh thoát.

Nhìn Trần Quả cứ tránh né dưới thân, thân dưới của Lục Trạch cứng lại.

anh ta cởϊ áσ khoác của Trần Quả, bàn tay to bự chạm vào ngực cô, nhào nặn thật mạnh.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị động tác tiếp theo thì giọng nói đáng thương của Hà Nghiên Nhi truyền đến từ cửa: "Anh Lục Trạch, bên trong anh đang làm gì vậy......? Em đau bụng quá..."

Nghe Hà Nghiên Nhi nói đau bụnSinh viên đại học mang thai hộ đến ở nhà

Nhà dột còn gặp mưa, Trần Quả cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ xui xẻo như vậy.

Có lẽ đó là vì nửa đầu cuộc đời cô quá an nhàn, vì vậy lúc này ông trời mới thử thách cô.

Cho dù đó là hôn nhân hay công việc, mọi thứ đều phát sinh cùng một lúc.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Cô không thể hiểu được.

Buổi tối, Trần Quả ngồi ở mép giường, trong tay cầm hai tờ đơn ly hôn in sẵn.

Ngay khi Lục Trạch quay lại, Trần Quả đưa cho anh ta hợp đồng trong tay, giọng nói bình tĩnh: "Ký tên."

Lục Trạch liếc nhìn dòng chữ trên hợp đồng, nhưng không trả lời, ánh mắt né tránh: "Quả Quả, đừng gây chuyện, anh đã nói, anh sẽ không ly hôn với em."

"Vậy anh còn muốn cái gì nữa?"

"Câu nói này anh nên hỏi em mới đúng."

"Lục Trạch, anh đúng thật là không biết xấu hổ."

Hai người giằng co, không ai chịu nhượng bộ.

Đúng lúc này, một cô gái vóc người nhỏ nhắn và dáng vẻ đáng yêu đẩy vali bước vào nhà Trần Quả.

Khi nhìn thấy Lục Trạch, ánh mắt tràn đầy vui mừng, cô ta chạy tới ôm lấy anh ta, giọng nói ngọt ngào: "Anh Lục Trạch, em đến rồi!"

"Nghiên Nhi, sao em lại tới đây?"

Lục Trạch nhìn Trần Quả với vẻ mặt xấu hổ.

Anh ta duỗi tay đẩy Hà Nghiên Nhi ra, nhưng cô ta vẫn ôm rất chặt, vùi đầu vào vòng tay anh ta, vốn không muốn buông tay chút nào.

Mà Trần Quả, với tư cách là bà chủ của nhà này, đã hoàn toàn bị phớt lờ.

"Quả Quả, để anh giới thiệu với em, cô ấy tên là Hà Nghiên Nhi, tạm thời sẽ ở trong nhà chúng ta một thời gian, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ sớm bảo cô ấy dọn ra ngoài. "

Hà Nghiên Nhi bất mãn bĩu môi, duỗi nắm tay nhỏ ra, đập vào ngực Lục Trạch: "Anh Lục Trạch, sao anh lại đuổi em đi vậy chứ? Hừ, nếu anh muốn em đi, cũng được, trừ phi anh thuê cho em một căn nhà ở bên ngoài!"

cử chỉ Hai người thân mật, nhìn động tác thuần thục của Hà Nghiên Nhi, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm nũng với Lục Trạch.

Lục Trạch đau cả đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Quả mà chỉ vô dụng đứng sang một bên.

Trần Quả không nhịn được bật cười, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, hóa ra chồng cô không chỉ thích nói dối, mà còn là kẻ nhu nhược.

Cô xoay người đi vào phòng ngủ thu dọn hành lý.

Đêm nay, cô cô tuyệt đối không muốn ở đây..

Thấy Lục Trạch đuổi theo vào phòng ngủ, Trần Quả quyết định cho anh ta một cơ hội cuối cùng: "Lục Trạch, anh định làm gì với con của Hà Nghiên Nhi?"

Sinh ra hay là xoá sạch?

Lục Trạch sững sờ, kinh ngạc nhìn Trần Quả: "Làm sao em biết?"

Trần Quả chế nhạo: "Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm được."

Trong mắt Lục Trạch lóe lên một tia thống khổ và hối hận, anh ta đi đến bên cạnh Trần Quả: "Quả Quả, thật xin lỗi, chuyện này quả thực là lỗi của anh. Anh xin đã thề, cô ấy vừa sinh con xong, anh sẽ đưa cô ấy đi. em cũng biết mẹ anh mong muốn nhà họ Lục có cháu đến mức nào mà, anh không còn cách nào khác đành phải ......"

Trần Quả nhìn Lục Trạch, như thể bây giờ cô mới nhìn rõ chồng mình.

Trước kia cô không biết, hóa ra có người không cần mặt mũi đến mức độ này, thậm chí anh ta còn cảm thấy mình rất hợp lý.

"Lục Trạch, tôi không muốn nói gì thêm nữa, nếu anh không ký thỏa thuận ly hôn thì chúng ta gặp nhau tại toà. "

Cô thực sự chán ngấy và không muốn ở trong ngôi nhà này một phút nào nữa!

Nói xong, Trần Quả liền đẩy vali chuẩn bị rời đi.

"Quả Quả, đừng đi!"

Lục Trạch ngăn Trần Quả lại, đè cô lên giường, ngăn cản cô rời đi.

Trần Quả tức giận giãy giụa, nhưng sức lực của cô quá nhỏ nên không thể tránh thoát.

Nhìn Trần Quả cứ tránh né dưới thân, thân dưới của Lục Trạch cứng lại.

anh ta cởϊ áσ khoác của Trần Quả, bàn tay to bự chạm vào ngực cô, nhào nặn thật mạnh.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị động tác tiếp theo thì giọng nói đáng thương của Hà Nghiên Nhi truyền đến từ cửa: "Anh Lục Trạch, bên trong anh đang làm gì vậy......? Em đau bụng quá..."

Nghe Hà Nghiên Nhi nói đau bụng, toàn thân Lục Trạch cứng đờ, đành phải đứng dậy khỏi người Trần Quả, xoay người mở cửa.

Dù sao hiện tại Hà Nghiên Nhi dang mang thai đứa con của mình, anh ta không thể bất cẩn.

Cuối cùng, Lục Trạch vẫn ngủ trong phòng của Hà Nghiên Nhi.

Nhưng anh ta đã sớm khóa cửa, Trần Quả không thể rời đi, chỉ có thể ngủ trong phòng ngủ một đêm.

(PS: Trước tiên gặp cảnh khốn cùng, sau này nữ chính sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ... )

g, toàn thân Lục Trạch cứng đờ, đành phải đứng dậy khỏi người Trần Quả, xoay người mở cửa.

Dù sao hiện tại Hà Nghiên Nhi dang mang thai đứa con của mình, anh ta không thể bất cẩn.

Cuối cùng, Lục Trạch vẫn ngủ trong phòng của Hà Nghiên Nhi.

Nhưng anh ta đã sớm khóa cửa, Trần Quả không thể rời đi, chỉ có thể ngủ trong phòng ngủ một đêm.

(PS: Trước tiên gặp cảnh khốn cùng, sau này nữ chính sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ... )