Chương 12: Bao nuôi

Buổi tối, Trần Quả ngủ ở nhà bạn thân.

Tắt đèn, nằm trên giường, cô trằn trọc trở mình, khó ngủ.

Đột nhiên, một khuôn mặt lưu manh lại nam tính hiện lên trong tâm trí cô.

Đó là ...... gương mặt Dương Dược.

Trần Quả chỉ do dự trong lòng vài giây thì quyết định làm một chuyện lớn.

Tâm lý của cô vẫn rất tốt, mặc dù hôn nhân đã tan vỡ, nhưng trong những năm qua ít nhiều cô cũng tiết kiệm được một chút tiền, nếu cô muốn bao nuôi một công nhân thì vẫn dư sức.

Nghĩ như vậy, cô không tức giận nữa.

Huống hồ, đối phương đẹp trai, vóc người lại đẹp, mặc dù cô không biết kỹ năng trên giường thế nào, nhưng cô cảm thấy mắt nhìn của mình không sai.

Ngày hôm sau, Trần Quả cố ý ăn diện và trang điểm nhẹ đi đến công trường tìm Dương Dược.

Khi một lần nữa đến công trường xây dựng, Trần Quả đã quen cửa quen nẻo với nơi này.

Cô giẫm đôi giày cao gót đi đến chỗ Dương Dược, đang chơi bài với những công nhân khác cách đó không xa.

Dương Dược không để ý đến cô, nhưng Lưu Đại Thành ở bên cạnh anh lại chú ý tới cô trước.

Anh ta vươn tay vỗ bả vai Dương Dược, cười ám muội: "Anh Dược, có người đến tìm anh kìa."

"Ai?"

Dương Dược ngậm điếu thuốc trong miệng, tiếp tục chơi bài, không ngẩng đầu lên.

Trần Quả đi tới, khoảng cách giữa hai người chỉ vài centimet, cô nhỏ giọng nói: "Dương Dược, tôi có chuyện muốn tìm anh."

"Có chuyện gì?"

Ở khoảng cách này, Dương Dược có thể ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể Trần Quả, nhàn nhạt, vẫn là mùi giống như lần trước khiến cổ họng anh có chút căng cứng.

"Là chuyện riêng tư, tôi đợi anh ở trong xe. "

Sau khi lấy hết can đảm nói xong, Trần Quả xoay người rời đi.

Cô thật sự không nắm chắc Dương Dược có đi theo hay không, cô chỉ là đang đánh cược.

Nụ cười của Lưu Đại Thành càng lúc càng tục tĩu: "CMN, anh Dược, người phụ nữ mời anh vào chơi xe chấn, anh còn không mau đi đi!"

"Nói vớ vẩn cái gì đó?"

Dương Dược cười tủm tỉm, tiếng cười trầm thấp rất có từ tính.

Anh ngồi tại chỗ một lúc, đặt bài trong tay xuống rồi đứng dậy đi về phía xe Trần Quả đang đỗ.

Hôm nay, Trần Quả tự mình lái xe tới.

Chiếc xe SUV này có đường nét mượt mà, bên ngoài nhẹ nhàng và đẹp mắt, giá cả cũng rất cao, cô đã mua nó bằng chính khoản vay của mình và cô vừa trả góp vào tháng trước.

Dương Dược đi đến bên cạnh xe, không bước vào, chỉ gõ cửa sổ: "Cô muốn nói gì?"

Trần Quả kéo cửa sổ xuống, nhìn anh: "Dương Dược, anh có bạn gái chưa?"

"Chưa, sao thế?"

"Tôi muốn bao nuôi anh."

"Cái gì?" Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Dương Dược khựng lại, giọng nói rất trầm: "Trần Quả, cô đang trêu đùa tôi sao?"

Trần Quả lắc đầu: "Không có, tôi nói thật. "

Dương Dược hút một hơi thuốc: "Tại sao?"

Anh rất tò mò, anh chỉ là một tên lưu manh, không có tiền không có văn hoá học thức, cô thích anh ở điểm nào chứ?

Tại sao?

Trần Quả cũng không biết tại sao lại chọn anh.

"Liên quan đến tiền, nếu anh không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng. "

Trần Quả lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách đưa cho Dương Dược đang đứng ngoài cửa sổ xe.

Dương Dược không duỗi tay ra nhận lấy, chỉ nhìn cô: "Trần Quả, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?"

"Chồng tôi nɠɵạı ŧìиɧ, nên tôi cũng muốn nɠɵạı ŧìиɧ" Trần Quả tìm một cái cớ, cô bị Dương Dược nhìn đến chột dạ, lập tức dời tầm mắt đi: "Tóm lại, trong vụ giao dịch này tôi sẽ không để anh bị thiệt."

"Cô đây là ...... muốn trả thù sao?"

"Đúng vậy."

Dương Dược gật đầu: "Được, tôi đồng ý."

Anh vốn không phải là thiện nam tín nữ gì.

Sau khi trao đổi số điện thoại với nhau, anh xoay người rời đi, nhưng Trần Quả gọi anh lại: "Dương Dược, thẻ này anh cầm đi!"

Cô đã nói sẽ bao nuôi người đàn ông này thì cô phải giữ lấy lời.

"Không, tôi chỉ muốn thân thể của cô."

Dương Dược không nhìn lại, đứng tại chỗ đưa chân giẫm nát tàn thuốc.

Trần Quả sững sờ, có lúc, cô thậm chí nghi ngờ quyết định của mình lúc này là đúng hay sai.

......

Ban ngày Dương Dược phải đi làm nên buổi tối Trần Quả chỉ nhắn tin cho anh: "Dương Dược, tối nay chúng ta có đi thuê phòng không?"

Mặc dù anh đã đồng ý, nhưng cô cũng muốn thử một lần, xem liệu anh có mạnh mẽ như cô tưởng tượng không.

Không thể không nói, trong lòng cô rất chờ mong.

"Đến ký túc xá của tôi."

Dương Dược nhanh chóng trả lời, anh không muốn đến khách sạn, ngại phiền phức.

"Trong ký túc xá của anh không phải còn có công nhân khác sao?"

Này quá kí©h thí©ɧ rồi, lần đầu tiên như thế này, Trần Quả không chịu nổi.

Dương Dược trả lời cô: "Những người khác đều đã đi ăn liên hoan, tối nay không về, ký túc xá chỉ có một mình tôi."

"......Được."

Sau một hồi do dự, Trần Quả đồng ý.

Con vịt khó khăn lắm mới được nấu chín không thể để nửa đường nó bay đi được.

(ps: Ăn thịt trong chương tiếp theo ~ Cảm ơn bạn đã ủng hộ ~ ......)