Chương 7: Phần thưởng cho người đứng thứ 2

Sau giờ học, Lâm Thanh Tranh và Từ Chi Nhiên đạp xe cạnh nhau về nhà, đi đến ngã ba ngăn cách, Lâm Thanh Tranh dừng xe, thấy Lâm Thanh Tranh không di chuyển, Từ Chi Nhiên cũng dừng xe và lùi về phía Lâm Thanh Tranh. .

Lâm Thanh Tranh nở một nụ cười thật tươi với Từ Chi Nhiên đang đi lại phía cô. Hai lúm đồng tiền quả lê nhỏ cũng xuất hiện trên má cô, chúng thật đáng yêu. Nhìn thấy nó, trái tim Từ Chi Nhiên cảm thấy nóng bừng, cậu chạm vào sau đầu và nói: "Bạn không phải nói muốn tôi khen thưởng bạn sao? Nói đi, bạn muốn phần thưởng là gì..."

Lâm Thanh Tranh suy nghĩ một lúc, chớp mắt và nói: "Ừ, tôi muốn cho bạn một viên kẹo, bạn mở miệng ra ~" Từ Chi Nhiên ngoan ngoãn mở miệng, cậu vừa mở miệng, Lâm Thanh Tranh đã cúi đầu hôn cậu, chiếc lưỡi ngọt ngào của cô tiến vào trong miệng Từ Chi Nhiên, trêu chọc đầu lưỡi của Từ Chi Nhiên, Từ Chi Nhiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng lưỡi của cậu đã tự động quấn lấy lưỡi của Lâm Thanh Tranh.

Từ Chi Nhiên vô thức ôm chặt Lâm Thanh Tranh, Lâm Thanh Tranh không ngờ Từ Chi Nhiên lại càng chủ động như vậy, chính cô mới là người chủ động, sao cô có thể trở nên bị động? Vừa mới chỉ là một con ngỗng ngu ngốc không biết hôn, bây giờ lại có thể suy một ra ba? Quả nhiên học bá chính là học bá? Hôn môi đều có thể học nhanh như vậy...

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Tranh thử kiểu hôn cuồng nhiệt này, lưỡi đan vào nhau, dần dần cô không theo kịp tốc độ của Từ Chi Nhiên, cô cảm thấy choáng váng và lưỡi cô hơi tê dại. Cô không biết làm như thế nào.

Từ Chi Nhiên càng lúc càng hưng phấn, sau khi cuốn lấy cái lưỡi thơm ngọt của Lâm Thanh Tranh, cậu đi liếʍ răng sau của Lâm Thanh Tranh, Lâm Thanh Tranh bị hôn đến nỗi thiếu oxy, chân cô nhũn ra, đứng không vững. Không biết qua bao lâu, Từ Chi Nhiên cuối cùng cũng buông ra môi Lâm Thanh Tranh, giữa môi bọn họ xuất hiện một đoạn màu bạc, Từ Chi Nhiên dùng ngón tay cái lướt qua môi, thè lưỡi liếʍ môi. Lâm Thanh Tranh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên bạo hồng, vô thức che đậy khuôn mặt của mình. Tại sao Từ Chi Nhiên ngày càng trở nên quyến rũ như vậy?

Từ Chi Nhiên mặt cũng rất đỏ, nhưng có một ngày nhìn thấy Lâm Thanh Tranh đỏ mặt che mặt, cậu không khỏi cười nói: "Lâm Thanh Tranh, bạn cũng đỏ mặt sao... Đây chính là bạn nói muốn tôi khen thưởng cho bạn sao?" Lâm Thanh Tranh do dự, "Ừ... đúng vậy... đây là phần thưởng tôi muốn bạn cho tôi..."

" Ừ, phần thưởng này không tệ. Lần sau, tiếp tục đứng thứ hai, tôi lại cho bạn khen thưởng tiếp ~"

Sau khi Từ Chi Nhiên nói xong, cậu thay đổi thái độ thường ngày và phóng xe đạp đi. Lần này, Lâm Thanh Tranh bị bỏ lại đứng tại chỗ. Lâm Thanh Tranh túm tóc, cảm thấy ảo não, lần này tại sao cô lại là người bị bỏ lại, kịch bản sai rồi, con cừu nhỏ này không nên bị cô ăn thịt sao? Sao lần này người bị ăn lại chính là cô... Ghét quá! Nghĩ tới đó cô tức giận phóng xe về nhà.

Từ Chi Nhiên cưỡi xe đạp như gió, niềm vui trong lòng dần dần dâng lên, lần này cuối cùng cậu cũng đã hòa được một lần, mỗi lần Lâm Thanh Tranh chiếm thế thượng phong trước đó đều là vì cậu không thành thạo trong chuyện tình cảm... Cậu không ngờ hôm phần thưởng mà Lâm Thanh Tranh mong muốn chính là một nụ hôn bằng lưỡi, lúc đầu cậu còn choáng váng, nhưng về sau lại không biết, cậu chỉ dựa vào bản năng đàn ông mà thực sự muốn cướp đi mọi thứ của Lâm Thanh Tranh. Cậu sợ tay mình cử động bừa bãi nên đã ôm chặt Lâm Thanh Tranh, mùi hương của Lâm Thanh Tranh thật... ngọt ngào... Nếu có lần sau, cậu nhất định phải hôn lâu hơn!

Từ Chi Nhiên vào nhà như một cậu bé hoài xuân, dì Tần nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của thanh niên, không thể tin được rằng đó lại là cậu bé ngốc nghếch của họ, vội vàng vào bếp hâm nóng thức ăn rồi lấy ra, mà cậu còn vừa ăn vừa cười ngây ngô. Dì Tần nghĩ, cậu bé ngày xưa tuy ngốc nghếch nhưng cũng không ngốc nghếch như vậy, uy lực của tình yêu thật mạnh mẽ, cậu bé thực sự đang yêu rồi.

Từ Nhất Minh vừa vào nhà đã nhìn thấy chàng trai hoài xuân đang ngồi trên bàn ăn, không khỏi muốn cười, thật tuyệt khi em trai anh đang yêu, vốn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ yêu, vĩnh viễn chỉ là một con mọt sách chứ. Từ Nhất Minh đi tới vỗ nhẹ vai Từ Chi Nhiên, thấy anh trai đã về, Từ Chi Nhiên nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt, bắt đầu nghiêm túc ăn uống, cậu thực sự sợ anh trai hay bát quái của mình.

"Ôi em trai, đừng xấu hổ như vậy, hãy nói cho anh biết, cảm giác yêu là như thế nào ~" Từ Nhất Minh bắt đầu trêu chọc khi thấy em trai mình thu lại nụ cười.

"Tình yêu là gì? Em đâu có yêu đâu!" Nói xong, Từ Chi Nhiên nhanh chóng ăn xong cơm trong bát, chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. Từ Nhất Minh tóm lấy cậu em trai đang định bỏ chạy, "Xem ra mối quan hệ này vẫn chưa được xác nhận, cẩn thận em dâu bị bắt đi nha ~"

Tim Từ Chi Nhiên ngừng đập một nhịp, bị bắt đi? Cậu ném tay Từ Nhất Minh ra và nói: "Không có em dâu nào cả! Nơi nào tới cướp đi?" Sau đó cậu chạy về phòng. Từ Nhất Minh mỉm cười, xem ra cậu nhóc ngốc nghếch này vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình?

Từ Chi Nhiên bị lời nói của Từ Nhất Minh làm ảnh hưởng, hoàn toàn không có cách nào chuyên tâm làm bài tập, bình thường cậu có thể làm bài tập trong nửa giờ, hôm nay cậu lại phải dùng tới một giờ. Làm xong bài tập xong liền đi tắm, nằm trên giường. Cậu nghĩ đến câu nói của anh trai mình: "Yêu đương sao? Bọn họ có tính là đang yêu nhau không? Họ còn chưa xác nhận mối quan hệ thì đã hôn qua lại rất nhiều lần, hôm nay còn hôn bằng lưỡi, cô ấy nghĩ thế nào về mối quan hệ của họ? Lần đầu tiên tiếp xúc với tình yêu, Từ Chi Nhiên thực sự mê mang... Trằn trọc không thể ngủ ngon, vừa chìm vào giấc ngủ, liền ở trong giấc mơ thấy được thủ phạm đã khiến mình khó chịu - Lâm Thanh Tranh.