Chương 6: Hôn thành thói quen

Lâm Thanh Tranh và Từ Chi Nhiên đỗ xe đạp trong bãi đậu xe và đi bộ đến tòa nhà giảng dạy, tòa nhà giảng dạy cầu thang được chia thành hai bên trái và phải, sau đó hợp làm một. Lâm Thanh Tranh quen với việc đi bên trái, còn Từ Chi Nhiên thích đi bên phải. Khi Lâm Thanh Tranh phát hiện ra rằng họ không đi cùng nhau, hai người họ đã gặp nhau trên cầu thang hợp làm một.

Từ Chi Nhiên bước nhanh hơn Lâm Thanh Tranh và ngay lập tức lên đến tầng hai, Lâm Thanh Tranh gọi: "Từ Chi Nhiên ..." Từ Chi Nhiên quay lại sau khi nghe thấy âm thanh, nụ hôn của Lâm Thanh Tranh đã đến với cậu và hôn lên môi cậu. Vừa may hôm nay bọn họ đều đến sớm, cũng không có ai nhìn thấy, Lâm Thanh Tranh nhanh chóng rời đi, ngâm nga một khúc, cấp tốc chạy đi, tiếp tục lên lầu. Từ Chi Nhiên bị bỏ lại một mình ở lối vào cầu thang, còn chưa kịp phản ứng, đến khi Lâm Thanh Tranh bước đi xa, Từ Chi Nhiên một lúc sau mới nhận ra mình lại bị cưỡng hôn, lập tức đỏ mặt, tại sao Lâm Thanh Tranh lại luôn như vậy? ... Trên môi dường như thoang thoảng mùi sữa đậu nành...

Từ Chi Nhiên ngơ ngác bước vào phòng học, nhìn thấy Lâm Thanh Tranh đã ngồi vào chỗ của mình, sắp xếp bài tập chuẩn bị học bài. Từ Chi Nhiên ngồi xuống, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói, "Bạn cùng lớp Lâm Thanh Tranh ... bây giờ chúng ta nên tập trung vào việc học, bạn ... đừng làm điều này mỗi ngày ..."

Mặc dù Từ Chi Nhiên nói nhẹ nhàng, nhưng họ đã ngồi cùng bàn, lại cách gần nhau như vậy, Lâm Thanh Tranh nghe rõ ràng, cô cúi đầu đến gần Từ Chi Nhiên, nói vào tai anh: “Tôi đang học tập chăm chỉ… học cách như thế nào theo đuổi đại học bá của chúng ta ...đây cũng là một loại học tập..."

Lâm Thanh Tranh nhẹ giọng nói bên tai Từ Chi Nhiên, còn có hơi thở nóng hổi. Tai Từ Chi Nhiên đỏ đến mức có thể chảy máu, "Tôi...tôi. ..Tôi đang nói về việc học tập chăm chỉ...học kiến

thức trong sách giáo khoa."..."

Lâm Thanh Tranh nhìn vẻ mặt bối rối của Từ Chi Nhiên và lại bắt đầu nghĩ về Từ Chi Nhiên. Ừ, tên mọt sách kia đỏ mặt rồi lại lắp bắp, dễ thương quá. Đêm qua trong giấc mộng cô không thể cưỡиɠ ɧϊếp Từ Chi Nhiên, cô rất muốn tiếp tục, con cừu nhỏ này nhìn giống như...

Từ Chi Nhiên đã lâu không nghe được Lâm Thanh Tranh trả lời, cậu ngẩng đầu lên, thấy Lâm Thanh Tranh đang phát ngốc nhìn cậu. Đôi mắt hạnh đào đáng yêu lấp lánh, cái miệng hồng hào chu ra, cậu đột nhiên đỏ mặt cúi đầu xuống, chính là đôi môi đỏ mọng đó đã hôn cậu mấy lần... "Bạn cùng lớp Lâm Thanh Tranh... bạn có nghe tôi nói không?" Nhìn cô ngơ ngác, cậu chợt cảm thấy có chút tức giận vô cớ.

Lâm Thanh Tranh định thần lại, "Tôi đã nghe rồi, tôi đã nghe rồi, bạn là người đứng đầu, nếu tôi đi thi và đứng thứ hai thì sao? Tôi sẽ không bao giờ cản trở bạn ~ Tôi nhất định sẽ học tập chăm chỉ và mỗi ngày đều tiến bộ ~"

Nhân lúc không ai chú ý, cô lại lén hôn lên má Từ Chi Nhiên, a, má cậu cũng mềm mềm, cô không bỏ xuống được, cô rất muốn bóp, nhưng hôm nay chỉ đến đây thôi, cô sợ Từ Chi Nhiên sẽ nổ tung. Ha ha ha, Từ Chi Nhiên thực sự rất hấp dẫn.

Từ Chi Nhiên thực sự không biết trút giận vào đâu. Tại sao Lâm Thanh Tranh này luôn lợi dụng cậu? Cô ấy làm vậy trông giống một cô gái sao? Cô ấy cứ làm như vậy sẽ gây ra sự hiểu lầm... Hiểu lầm rằng cô ấy thích cậu... Từ Chi Nhiên bực bội gãi đầu, đầu óc không thể tỉnh táo. Lúc này, chuông vào lớp đã reo, giáo viên cũng đã bước vào, tiết học đầu tiên bắt đầu... Từ Chi Nhiên điều chỉnh tâm lý và bắt đầu tiết học đầu tiên, nhưng cậu vẫn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thanh Tranh, Lâm Thanh Tranh thì vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra và bình tĩnh. Từ Chi Nhiên đột nhiên có chút nản lòng, hóa ra chỉ có mình cậu lo lắng sao?

Điều mà Từ Chi Nhiên không bao giờ ngờ tới là Lâm Thanh Tranh sẽ bám lấy cậu, bất cứ nơi nào cậu đi, Lâm Thanh Tranh thỉnh thoảng sẽ lén lút hôn cậu. Cậu đã quen với việc được hôn và khuôn mặt cậu thậm chí không đỏ lên. Thi thoảng còn sẽ lén hôn đáp lại cô. Mấy lần cậu lén hôn đáp lại cô, mặt Lâm Thanh Tranh sẽ hơi đỏ lên, bây giờ cô càng không biết xấu hổ, còn cầu xin cậu hôn cô.

Thời gian trôi nhanh, tháng đầu tiên của kỳ thi hàng tháng đã đến, Từ Chi Nhiên vẫn xứng danh đứng nhất lớp, Lâm Thanh Tranh thực sự làm được những gì cô đã hứa với Từ Chi Nhiên, cô đứng thứ hai trong lớp.

Ngày có kết quả, Lâm Thanh Tranh không biết xấu hổ quay sang Từ Chi Nhiên, "Từ Chi Nhiên, Từ Chi Nhiên, Nhiên Nhiên ~ Bài kiểm tra tôi đạt điểm cao thứ hai ~ Có phần thưởng gì cho tôi ~" Từ Chi Nhiên giơ tay đỡ trán, cô còn không biết xấu hổ đòi phần thưởng. Trên thực tế, điều mà Từ Chi Nhiên không biết là Lâm Thanh Tranh thực sự vì cậu ấy mà đứng thứ hai. "...Bạn muốn phần thưởng gì? Ngoài ra, đừng gọi tôi là Nhiên Nhiên..."

Lâm Thanh Tranh không ngờ Từ Chi Nhiên sẽ chú ý đến cô, sửng sốt trong giây lát. Chà, muốn phần thưởng gì cô cũng chưa nghĩ tới... Lâm Thanh Tranh bắt đầu ôm má suy nghĩ. Từ Chi Nhiên nhìn vẻ mặt đang suy nghĩ của Lâm Thanh Tranh, nhếch lên khóe miệng, cô gái này, hóa ra cô ấy vẫn chưa nghĩ tới, vậy cứ từ từ suy nghĩ đi, bắt đầu sắp xếp bài thi.

Lâm Thanh Tranh đột nhiên đến gần và thì thầm vào tai Từ Chi Nhiên: "Nhiên Nhiên, tôi đã nghĩ ra rồi. Buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà. Tôi sẽ nói cho cậu biết ~" Hơi thở của Lâm Thanh Tranh phả vào tai Từ Chi Nhiên, mặc dù đã quen với việc Lâm Thanh Tranh tới gần, tật đỏ mặt cũng được chữa khỏi rất nhiều, nhưng mỗi lần cô thở vào tai cậu đều cảm thấy toàn thân run rẩy, tê dại, sau đó cậu thật thà gật đầu.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học...