"Cậu… Nhất định rất đau đi…." Ta cùng Tô Nhã Nam ngồi đối diện lẫn nhau, trung gian ngăn cách bởi bàn trà. Nàng nhìn chằm chằm lên vết bầm tím trên trán của ta, nhịn không được khẽ vươn tay ra sờ.
"Đừng đυ.ng tôi." Ta theo bản năng hất tay nàng ra, đầu đau cực kỳ.
"Thực xin lỗi… Mình chỉ muốn…" Nàng sợ hãi rụt tay lại, cắn môi, biểu tình như muốn khóc.
"Sao lại xin lỗi a…" Biểu tình của nàng làm cho lòng ta rất khó xử, vòđầu xong không nhịn được liền hung ác mở miệng, "Cũng không phải do cậu hại tôi bị thương, cậu cần gì phải áy náy a, ngu ngốc!"
"Mình… Nếu mình không tới tìm cậu thì cậu cũng sẽ không…" Nàng đỏ mắt nói, nhìn rất giống tiểu bạch thỏ bị khi dễ. Trái tim chợt thấy đau, ta thả lỏng tâm tình, thở ra một hơi nặng nề: "Không sao, coi như là hôm nay tôi xui xẻo đi. Hơn nữa, cho dù cậu không tới tìm tôi thì tôi cũng đang muốn đi tìm cậu đây."
"Tìm mình?" Nàng nhẹ nhàng dụi mắt, nghiêng đầu hỏi.
"Đúng, buổi sáng hôm nay… Cậu thấy hết rồi phải không…" Ta mặt mày âm trầm nói, nhớ lại một màn dậy sớm kia, chỉ thấy máu như dồn tới não.
"Thấy cái gì?" Náng chớp mắt, bày ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội nhìn ta chằm chằm.
"Còn giả bộ, chính là cái kia… Nội y của tôi…" Mặt ta nhanh chóng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận nói lắp bắp, âm lượng cũng vô tình mà hạ thấp tới mức nhỏ nhất.
"Ờ, đúng vậy, mình có thấy." Nàng bỗng dưng tỉnh ngộ, đập tay vào với nhau, ra một vẻ biểu tình nghiêm túc, cứ như một tráng sĩ sắp anh dũng hy sinh trên chiến trường. Hai má của nàng thản nhiên ửng đỏ, kích động cầm tay của ta, "Thật có lỗi… Cậu cứ yên tâm, mình nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
"Chịu cái đầu cậu á!" Ta kinh hoảng hất tay nàng ra, trên mặt lần nữa tức giận đỏ bừng bừng.
"A?" Nàng ngây ngốc nhìn hai tay vừa bị ta hất ra, vẻ mặt ngỡ ngàng. Thật sự là một cái ngốc tử, ta bắt đầu cảm giác như bị nàng đánh bại.
"Ý của tôi là, chó cưng của cậu hiện giờđang nằm trong tay tôi, mà cậu thìđã biết được bí mật của tôi, nếu muốn chuộc lại chó cưng của cậu, điều kiện là…" Ta kiên quyết bày ra bộ mặt du côn ác bá, nhướng mày nhìn nàng, phát ra tiếng cười ha ha quái dị.
"Bí mật của cậu? Là gì a?" Nàng vẫn duy trì bộ dáng "ta không biết".
"Ngốc a! Thì chính là hình Kitty cùng màu phấn hồng…. Ách…." Phát hiện bản thân lỡ lời, ta kinh động lấy tay che miệng lại, nhưng đã quá muộn.
"Hở? Đó là bí mật của cậu sao? Nhưng mà mình…. từ rất, rất, rất lâu rồi cũng đã biết rồi nha." Từánh mắt trong suốt của nàng, ta hình như nhìn thấy hình ảnh hóa thân thành ác quỷđáng khinh của mình trong đó.
"Cái gì? Từ rất lâu rồi?" Ta hét lên, thình lình xảy ra đả kích làm đầu ta choáng váng một trận, đông cứng lại như hóa thạch. Nàng từ rất lâu rồi đã biết… Từ rất lâu rồi đã biết…. Vậy ta đây trong mắt nàng liền biến thành một đứa lập dịđi, a a a…. Ai đó tốt bụng tới nói cho ta biết hết thảy đây chỉ là mơ, không phải hiện thực a…
"Thích Kitty cùng màu phấn hồng cũng được xem là bí mật á? Không phải đa số con gái đều thích mặc loại như vậy hả?" Nàng buồn bực mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu đem ta từ chín tầng mây đạp xuống dưới đất trở về thực tại.
"Đúng, đúng a…" Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, cẩn thận ngẫm lại thì nàng nói cũng có líđó chứ, ta đường dường là một nữ sinh thanh thuần, thích những thứ nữ tính như thế, có gìđáng để tò mòđâu nhỉ? Tuy rằng hình tượng của ta thường ngày có phần không thích hợp… Nhưng vẫn là thuộc dạng người bình thường có thể chấp nhận loại hình này….
"Vậy mình có thể đem Tiểu Tuyết về nhà không?" Nàng quơ quơ năm ngón tay trước mặt ta đang thất thần, nhẹ giọng mở miệng.
"Không… Không được!" Ta theo bản năng bắt lấy tay của nàng, mãnh liệt nhắc nhở ta mục đích ban đầu là làm cái gì, "Tôi còn có chuyện để nói, là về cậu và Hứa Kiệt…"
"Hứa Kiệt là ai a?" Nàng tùy ý để ta nắm lấy tay nàng, vẫn là một bộ dáng ngây thơ vô số tội. Ánh mắt nàng như thấp thoáng tia cười, làm hại ta tưởng mình đang gặp ảo giác.
"Cậu thật không biết Hứa Kiệt á!?" Ta sửng sốt, cơ hồ là nhớ tới sự kiện chia tay kia, tên Hứa Kiệt là vì nàng mà chia tay với ta nha! Mà nàng bây giờ lại nói không biết hắn?! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy trời!?
"Chính là cái tên nam sinh thường xuyên tới tìm tôi, hắn cao cao, gầy teo, da trắng, tính cách nhã nhặn, bại hoại… Ách, không phải, chính là nhìn hắn rất có tiền đồ nha!" Ta buông tay nàng ra, đỡ lấy cái đầu đang đau nhức, vô lực mở miệng. Ai, cảm giác thất bại ở sâu trong nội tâm ta như muốn vỡ òa ra….
"À, là hắn a, mình nhớ ra rồi, hình như là có người như vậy." Nàng nhíu mày, vắt trán suy nghĩ một hồi, qua mười phút đồng hồ sau mới tỉnh ngộ ra gật gật đầu. Hứa Kiệt a, thì ra ngươi cũng rất đáng thương nha, cơ mà ta cũng chẳng muốn đồng tình với ngươi…. Ta lau đi mồ hôi trên đầu, thấp giọng nói: "Hắn là bạn trai của tôi."
"Cái gì? Bạn trai? Hắn là bạn trai của cậu!?" Tô Nhã Nam kích động đứng lên, hai má nàng đỏ bừng khiến ta có ảo giác nàng đang rất giận dữ.
"Đúng vậy, nhưng ba ngày trước chúng tôi đã chia tay rồi, hắn nói hắn thích người khác, mà người đó, là cậu." Thanh âm của ta trở nên có chút lạnh lẽo, một cỗ bực bội tích tụ trong ngực vẫn không chịu biến mất.
"Hở? Có chuyện như vậy nữa à…" Nàng thả lỏng người rồi mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống.
"Cho nên, nếu muốn cứu chó cưng của cậu, cậu phải đáp ứng điều kiện của tôi." Có gì buồn cười đâu cơ chứ, ta tỏ vẻ một bộ khó chịu.
"Điều kiện?"
"Tuyệt đối không thể làm bạn gái của Hứa Kiệt!" Ta vụng về cất cao giọng nói.
"Mình sao phải nghe lời cậu chứ!" Nàng tựa hồ như bị ta chọc giận, thanh âm có chút hờn dỗi, mất đi một phần ngọt nị vốn có của nàng.
"Cậu không muốn chuộc lại chó cưng sao… A!" Đôi mắt trân châu của ta như muốn lọt ra ngoài, con chó đáng ghét kia chẳng biết khi nào lại có thể tự mở cửa 'vượt ngục' a!
"Tiểu Tuyết! Cục cưng của chị~ Tiểu Tuyết a~" Con chó xấu xí kia một bước vượt qua người ta nhào vào lòng của Tô Nhã Nam, cảnh tượng chủ tớ đoàn tụ thắm thiết, nhìn sao cũng thật là gai mắt.
"Thấy mà ghét…" Ta nghiến răng nói, không ngờ lại đánh giá thấp trí thông minh của con chó chết bầm kia… Hừ, kế hoạch coi như bị đập tan từ trong trứng nước.
"Hì, muốn mình đáp ứng điều kiện không làm bạn gái của hắn cũng không phải là không được…" Đang trong tinh thần chán nản, tai ta không có nghe lầm đi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt dại ra. Nàng vỗ vỗ đầu của con chó đáng ghét kia, nó như biết điều nằm úp sấp dưới chân nàng.
"Cậu muốn như thế nào?" Ta ngơ ngác mở miệng, cảm giác như có chuyện gì đó rất quan trọng bị ta lãng quên rồi a.
"Ngày mai đi chơi với mình đi~" Nàng cười híp mắt mở miệng nói, ta hình như thấy được nàng đang ngoe nguẩy cái đuôi cáo sau lưng nha. Ảo giác, nhất định là ảo giác… Ta nhanh dụi mắt, chậm chạp nói: "Ớ? Đi chơi với cậu?" Nàng đây là bị mê sảng sao?
"Cậu nếu không đáp ứng mình, mình sẽ lập tức đi tìm tên Hứa Kiệt kia và làm bạn gái của hắn!" Nàng bĩu môi nói, biểu tình muốn khóc trỗi dậy. Ta đột nhiên nhớ ra bản thân đã bỏ qua vụ gì đó… Kỳ quái, hiện tại là ai đang uy hϊếp ai a!
"Tiểu Tuyết , con sao lại chọc cho Tiểu Nhã khóc? Không muốn ăn cơm nữa hả!" Mẹ ta "đúng lúc đi ngang qua" đột nhiên lao tới nhéo tai ta một cái. Cái gì mà "lại" chứ, ta chọc nàng khóc hồi nào? Thiệt là oan Thị Kính mà!
"Đau đau đau…. Mẹ, nhẹ tay chút, hiểu lầm thôi mà…." Ta đau thương nhìn Tô Nhã Nam, quẳng cho nàng cái ánh mắt cầu cứu. Nàng làm bộ như không thấy, mặt nghiêng qua một bên, tròng mắt lấp lánh ngấn lệ. Hãm hại, trắng trợn hãm hại ta a… Bịt lấy lỗ tai bị sưng kia, ta bắt đầu hoài nghi mình đến tột cùng có phải là con gái ruột của mẹ ta hay không, cảm thấy hiện tại sao mà giống cảnh tượng "Mẹ vợ hành xác con rể" quá đi.
"Ách… Được, được rồi, tôi đáp ứng cậu…" Ta đau đến mức muốn khóc, rơi vào đường cùng rồi thì chỉ có nước đầu hàng. Nàng thấp thoáng giơ lên nụ cười chiến thắng, hướng mẹ ta nói: "Dì, thật ra chỉ là bụi bay vào mắt con mà thôi, không phải lỗi của cậu ấy…" Cái lỗ tai được giải thoát, mẹ ta một chưởng vỗ lưng ta một cái đau điếng. "Vậy sao? Ha ha, đừng lo, dù sao nha đầu này da dày lắm, cũng không làm nó đau tới chết được đâu~"
"Đúng đúng, ha ha…" Ta cười khổ phụ họa theo mẹ, nội tâm kêu gào khóc rống chỉ sợ ngay cả ông trời nghe xong cũng cảm động dùm ta đi, "Mẹ, ta rốt cuộc có phải do ngài sinh ra không a…"