Chương 5: Họa Vô Đơn Chí!!!

Chương 5: Họa Vô Đơn Chí!!!

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng mắt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt ta, vẫn còn lười nhác trốn trong chăn ngủ say, ta vô thức mỉm cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên ta cảm giác được trên người bị một cái bao gạo siêu nặng đè ép tới ngạt thở, ta nhíu mày mở to mắt ra nhìn, nửa ngày mới từ tơ máu trong mắt điều chỉnh tốt tiêu cự.

"Cậu sao lại ở đây?!" Không thể tin được trừng mắt nhìn cái người đang dạng chân đè trên người ta cười híp cả mắt – Tô Nhã Nam, ta chịu không nổi liền rống một tiếng.

"Tới gọi cậu rời giường a?" Nàng vẻ mặt vô tội đáp, không có một nửa ý tứ trèo xuống người ta.

"Làm ơn đi, cho dù có muốn gọi tôi rời giường cậu cũng không cần phải "Áp cả thân thể" đi… Muốn đè mình dẹp lép như cái bánh nướng sao…" Ta khởi động nửa thân trên, thử động đậy thân thể một chút, lại phát hiện không thể cử động, cân nặng của người này… Rốt cuộc là nặng mấy ký a?

"Bánh nướng? Đúng rồi, mình còn chưa ăn sáng đâu đấy~" Nàng nghiêng cái đầu, dùng ngón trỏ quẹt môi, đôi môi tươi thắm như ong mật, khiến ta không nhịn được ngẩn ngơ một hồi.

Thật muốn nếm thử, xem môi của nàng có hay không mềm mại như trong tưởng tượng…

"Cậu đang suy nghĩ gì a?" Lấy lại tinh thần, khuôn mặt Tô Nhã Nam phóng đại đập vào con ngươi của ta, làm ta giật cả mình.

"Không, không có gì…" Nhìn vẻ mặt tò mò của nàng, ta chịu không nổi đổ mồ hôi lạnh một trận. Trời ạ, ta vừa rồi là nghĩ bậy gì vậy, đầu óc bị hỏng rồi sao?!

"Hở? Thật khả nghi nha…" Nàng kề sát mặt gần hơn khiến tim ta đập loạn nhịp, tay mềm nhũn, thuận thế ngã về phía sau, còn nàng thì mất thăng bằng, ngã nhào lên người của ta. Môi của nàng ịn lên trán ta, ta trợn tròn mắt, hệt như bị sét đánh ngang đầu, cả người bất động.

"Cậu, cậu, cậu…" Ta nghẹn đỏ mặt, không biết nên nói gì.

"A?" Nàng tựa hồ không phản ứng được chuyện gì vừa mới xảy ra, bộ dáng muốn ngất tới nơi.

"Nặng quá a! Cậu mau mau trèo xuống đi, không tôi sẽ bị cậu đè chết mất…" Ta một hơi nói xong, cẩn thận nuốt nước miếng, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của nàng.

"Mình rất nặng?" Nàng nheo lại mắt, nở nụ cười ngây thơ, nhưng rất rõ ràng, cái trán nổi gân xanh hoàn toàn tố cáo sự phẫn nộ của nàng.

"Ách… Ý của mình là… Dù sao thì cậu cũng nhanh đi xuống là được rồi, không phải gọi tôi rời giường sao? Cậu đè tôi như thế thì sao mà rời giường được a?" Ta không dám nhìn nàng, thật sợ hãi khi chứng kiến bộ dạng yếu ớt của chính mình từ trong ánh mắt của nàng.

"Nói nhảm… Muốn mình đi xuống không thành vấn đề, bất quá trước khi đi, mình muốn thay mặt nữ thần mặt trăng trừng phạt cậu!" Nàng sờ cằm, lộ ra nụ cười đáng khinh giống ông chú háo sắc nào đó, không chút ngại ngùng vươn một đôi "móng vuốt sói" sờ người ta.

"A!? Dừng tay a! Ha ha ha…" Hỏng bét, ta sao lại quên nhược điểm sợ ngứa của mình đều bị nàng nắm rõ trong lòng bàn tay chứ! Thảm rồi… Lâm Tuyết a Lâm Tuyết, ngươi thật đúng là cái đồ vô dụng, cứ như vậy bị tình địch "chính đốn" một phen ô ô….

—————————————————————————————————————

"Địa tiểu thư, ngài rốt cuộc là muốn đi đâu a…."Vẻ mặt chán chường của ta hoàn toàn tương phản với thần thái sáng láng của Tô Nhã Nam (sạc pin xong rồi a?) cùng nhau sóng vai đi trên con đường dành cho người đi bộ ở khu trung tâm mua sắm sầm uất . Đã muốn theo nàng đi dạo ước chừng mười con phố, tay chân ta bắt đầu mềm nhũn ra, miệng đắng lưỡi khô.

"Đi dạo phố dĩ nhiên là đi vòng vòng chung quanh đây rồi, có gì không đúng sao?" Nàng khoa trương nói, khoác lên cánh tay ta.

"Đúng đúng đúng, ngài nói không sai…" Ta lười phản kháng nàng, dù sao thì kết quả cũng đều như nhau. Thua nàng, ta là thật bị bại dưới tay nàng.

"Bất quá… Cứ đi lòng vòng mãi cũng chán, có thể hay không tìm chỗ nghỉ chân một chút…" Ta lau mồ hôi, đỏ mắt tha thiết nhìn thấy mỹ nhân cầm chai nước ướp lạnh bước ngang qua ta.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Nàng dừng bước, nhìn theo tầm mắt của ta.

"Nhìn mỹ nhân a…" Ta theo bản năng buột miệng thốt ra.

"Là vậy đó…." Đột nhiên cảm giác cánh tay bị buông lỏng, quay đầu lại thử nhìn, nàng thế đã đi xa hơn năm mét.

"Cậu muốn đi đâu?" Ta nhanh chóng đuổi theo, cầm cánh tay của nàng. Nháy mắt thấy nàng rời đi ngày càng xa, lòng ta có chút vì nàng mà trở nên khẩn trương hơn, thật là kỳ quái, ta sao sẽ khẩn trươngng vì nàng chứ?

"Mình biết cậu căn bản là không muốn đi chơi với mình, cho nên hôm nay… Coi như quên đi." Nàng cũng không hề quay đầu lại, thanh âm trầm thấp.

"Sẽ không a, tôi không phải không muốn…" Ta vội vàng trả lời, trong lòng nổi lên sự chán ghét cùng dự cảm bất an.

"Cậu chán ghét mình, đúng không." Nàng gục đầu xuống, giọng nói trong veo mang theo một tia gượng gạo.

"Sao lại nghĩ vậy!? Nếu ghét cậu, tôi đã sớm chán ghét cậu từ tám trăm năm trước rồi cần gì đợi tới hôm nay a?" Kỳ quái, nỗi bất an ngày càng mãnh liệt.

"Nói như vậy, cậu thích mình sao?" Nàng nhanh nhẹn nói, ta không được tự nhiên liền buột miệng nói: "Đương nhiên, tôi…" A, nguy rồi, trúng kế! Nói xong mới phát hiện có chút không thích hợp, ta muốn chữa cháy thì trễ rồi, môi run cầm cập, ta trơ mắt nhìn nàng xoay đầu lại, hướng ta lộ ra khuôn mặt vui vẻ sáng lạn.

"Cám ơn cậu, ừm…. Nếu đã thích mình nhiều tới vậy, theo mình đi salon làm tóc hẳn là không có vấn đề gì ha?"

"Ha ha… không thành vấn đề…" Ta dùng sức xoa xoa cơ mặt đang run lẩy bẩy, cảm giác thất bại lần nữa trỗi dậy. Thấy ngu chưa, ta cư nhiên bị nha đầu kia lừa tình…

———————————————————————————————————-

Nhàm chán lật tạp chí, ngẩng đầu nhìn thợ cắt tóc đang bận rộn đứng phía sau cắt tóc cho Tô Nhã Nam, ta chịu không nổi ngáp một cái, dụi đôi mắt gần lim dim.

"Ông chủ~ Tôi tới thăm ông a~"

"A, đại gia, hôm nay làm gì mà rảnh rỗi tới đây thế?"

"Người sắt thì cũng phải biết nghỉ ngơi chứ~" Ông chủ đứng gần cửa cùng với khách hàng nói chuyện phiếm gợi lên sự chú ý của ta, thanh âm của người khách kia, nghe quen tai tới mức làm cho người ta phải sợ hãi. Rốt cuộc là người nào a? Ta lén lút quay mặt hướng phía cửa nhìn, tim như muốn ngừng đập, thiếu chút nữa là cất bước bỏ chạy ra ngoài.

Chết tiệt, là Tiểu Thỏ! Là "Siêu cấp cẩu tử", "Chuyên gia tạo scandal tình cảm thị phi" Tiểu Thỏ! Nếu để nàng biết ta và Tô Nhã Nam ở cùng một chỗ, không tạo nên tin đồn thất thiệt mới là lạ a! Ta mơ hồ tiên đoán được ngày mai của ta sẽ bi thảm như thế nào nha… Không được, tuyệt đối không để nàng phát hiện ra ta! Tim đập thình thịch, bằng với tốc độ ánh sáng, ta túm lấy cái mặt nạ của vị khách mới xài khi nãy nhanh chóng dán lên mặt, vội vàng giơ lên quyển tạo chí, giả ngu a. Nhìn xuyên qua gương, Tô Nhã Nam chứng kiến hết thảy như đang kiềm nén cái gì, mím môi, cười như không cười nhìn chằm chằm vào ta.

"Tô Nhã Nam? Trùng hợp vậy, cậu cũng tới đây làm tóc hả?" Tiểu Thỏ tinh mắt nhìn thấy Tô Nhã Nam, nhanh chóng hướng tới nàng chào hỏi.

"Ừ… Tớ làm thợ phụ."Mắt nàng cố che dấu ý cười, vẫn không rời nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta đổ mồ hôi lạnh một trận. Làm ơn, ngươi còn nhìn nữa, ta nhất định sẽ bị Tiểu Thỏ kia phát hiện! Ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với nàng, ở trong lòng không ngừng cầu trời khấn phật hy vọng nàng có thể hiểu được ý của ta.

"Đi một mình sao? Hay là đi cùng bạn trai?" Tiểu Thỏ ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ như đang tìm kiếm hình ảnh 'bạn trai tin đồn' Hứa Kiệt.

"Tớ không có bạn trai," Tô Nhã Nam ôn nhu cười, "Tớ đi cùng với cậu ấy." Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người dùng ngón tay chỉ hướng của ta. Ta trốn đông trốn tây, vẫn là không né được "Nhất dương chỉ" của nàng.

"Tiểu Tuyết!?" Tiểu Thỏ kinh hãi thốt lên. Shit, lộ tẩy rồi. Ta lột đi lớp mặt nạ trên mặt, dũng cảm liều chết đi đến trước mặt các nàng.

"Làm gì a, ban ngày ban mặt bồ làm như thấy quỷ không bằng a." Ta khẩu khí hung ác, khó chịu trừng mắt nhìn Tô Nhã Nam liếc mắt một cái, bắt gặp cái vẻ mặt vui sướиɠ cười trên nỗi đau của người khác.

"Cũng gần như thấy quỷ nha." Tiểu Thỏ gật gật đầu, khép cằm lại, kéo tay ta nói: "Theo mình đi ra đây chút, mình có chuyện muốn hỏi bồ." Biểu tình cực kỳ nghiêm túc làm ta hoảng hốt một hồi, ta theo bản năng mở miệng hỏi: "Ở trong này nói không được hử?"

"Bồ chắc chắn muốn nói trong này?" Nàng nhíu mày, liếc nhìn Tô Nhã Nam, giọng nói đứt quãng.

"Hiểu rồi…" Ta cam chịu thở dài, ngoan ngoãn cuối đầu đi sau lưng nàng. Thật đúng là họa vô đơn chí mà!

"Đợi đã, vì sao không thể nói trong đây?" Tô Nhã Nam ngăn lại chúng ta, vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Đại tiểu thư, ngài còn ngại chưa đủ loạn sao? Ta đau đầu, đi đến bên tai nàng hạ giọng nói: "Sợ cậu luôn, tôi ra ngoài chỉ có năm phút thôi, sẽ quay lại ngay. Lát nữa sẽ dẫn cậu di ăn, được không?"

"Hứ." Nàng bĩu môi, ủy khuất quay về chỗ ngồi, nghiêng mặt không thèm nhìn ta. Tiểu Thỏ ánh mắt thích thú quan sát làm ta cả người phát lạnh, quản không được nhiều chuyện như vậy, ta nắm tay Tiểu Thỏ, một bước vọt ra ngoài cửa.