Chương 3: Kế Hoạch Bắt Cóc Tiểu Tuyết

"Đáng ghét…" Ta sau khi băng bó ngón trỏ tay trái thành một cục "xác ướp", liền lén lút ẩn núp bức tường đằng sau của nhà Tô Nhã Nam.

Nếu muốn làm cho Tô Nhã Nam khuất phục ta, biện pháp tốt nhất chính là bắt cóc chó cưng bảo bối "Samoyed" của nàng, dùng nó làm "con tin" uy hϊếp nàng! Ha ha, tuy thủ đoạn vậy có hơi đê tiện một chút, vô liêm sỉ một chút, hạ lưu một chút, nhưng vì giữ gìn hình tượng của ta, cùng trả thù tên tiểu tử Hứa Kiệt kia, nên đừng trách ta đây vì sao không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích!

Ta hài lòng chớp mắt đắc ý, ngón tay bị thương vô tình đυ.ng tới tảng đá.

"Aaa aaa!"

"Gấu gấu!"

Tiếng kêu thảm thiết của ta cùng tiếng sủa của con chó ngu ngốc kia đan xen lẫn nhau.

"Ơ? Hình như mình nghe được tiếng động đâu đây…" Đang ở trong phòng đọc sách, Tô Nhã Nam buông quyển sách 《 Ba mươi sáu chiêu huấn luyện chó 》,vẻ mặt tò mò đi đến bên cửa sổ gần vị trí ta đang núp gần đó nhìn xung quanh.

"Kỳ lạ…" Nàng buồn bực nhún nhún vai, xoay lại ôn nhu nói với chó cưng "Samoyed": "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy? Có phải hay không bị côn trùng cắn?"

"Gâu gâu! Ẳng…." Con chó ngốc kêu lên vài tiếng, nịnh hót lắc cái đuôi vài cái, rồi ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống đất.

"Không có bị cắn hả? Vậy thì tốt…" Tô Nhã Nam nói thầm vài câu, xoay người trở về phòng. Hô, nguy hiểm thật… Ta áp sát thân mình lên vách tường trông như một con thằn lằn ngốc nghếch, thở phào một hơi, nào ngờ phát hiện ra một con thằn lần bằng xương bằng thịt trừng đôi mắt đen như mực, nhanh chóng bò tới hai má của ta với tốc độ ánh sáng.

"Vách tường… Thằn lằn đại gia, ta sai lầm rồi… Ta không nên lấy trí thông minh vô bờ bến, lòng dạ cao cả của ngài đi so sánh với người ngu ngốc như ta…" Ta nhanh chóng né ra, trên mặt, toàn thân đều nổi da gà, đối với nó lạy lạy vài cái. Nói cũng kỳ quái nha, tiểu thằn lằn có lẽ hiểu được thành ý của ta, liền hất đầu, xoay cả thân hình bò đi chỗ khác.

Một cục xương chó thơm ngon hấp dẫn chậm rãi rơi trên mặt đất, chó cưng "Samoyed" của Tô Nhã Nam mở mắt, nhìn thấy cục xương liền chậm chạp chạy tới.

Ngửi cục xương xong, "Samoyed" há to mồm cắn xương, cục xương kia lập tức bay qua chỗ khác, nó theo bản năng nhảy lên chộp cục xương, một ngụm đem xương nhai trong miệng. Trên đầu tường phát ra một tiếng cười nham hiểm, "Samoyed" vẻ mặt mờ mịt bị hai cánh tay trên đầu tường vươn tới mạnh mẽ ôm lấy, liền phóng lên bay qua bức tường chuyên nghiệp như dân thể thao, ngã xuống sân sau nhà ta, chính xác là ngã đè lên người ta.

Con chó ngốc này sao mà nặng quá vậy…. Ta nhanh chóng thuận lợi xoay người lại, một người một chó mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

"Gâu…" Ta che lại miệng con chó, phát hiện ra nó không một chút phản kháng hành động của ta, đã vậy còn ngoắc ngoắc đuôi nhìn ta, thè lưỡi liếʍ lòng bàn tay của ta.

Chó ngốc đúng là chó ngốc, ta nhíu mày, lắc đầu. Đang muốn bắt nó đi vào trong nhà thì thấy nó hai chân sau xếp lại, thân người cúi xuống nằm úp sấp dưới đất.

"Cẩu huynh đệ… Ách không đúng, cẩu muội muội, ta van ngươi đứng lên đi theo ta được không?" Con chó béo ú này, ta ngay cả ôm đều ôm không nổi, hết cách rồi, ta đành phải ngồi xổm xuống nhẹ giọng năn nỉ với nó, dĩ nhiên ta cũng không mong nó nghe hiểu được.

"Khò khè…" Con chó khó ưa này, cư nhiên nhắm mắt lại giả bộ ngủ! Ta vươn tay muốn nhéo lỗ tai của nó, lại bị móng vuốt của nó ngăn lại.

"Ra là ngươi cố ý?" Ta thu tay lại, hai má tức giận tới đỏ bừng. Nói nó là chó ngốc cũng hơi oan uổng, nhìn nó coi, còn dám gật đầu đồng tình!

"Vậy ngươi muốn sao?" Ta nhẫn nãi hỏi, chỉ vì muốn đạt được mục đích bắt nó đi theo ta vào phòng, hừ…

Ngồi dậy, mông của con "Samoyed" chạm đất, hai chân trước kiễng lên, không chớp mắt nhìn ta.

"Đừng nói là muốn ta cõng ngươi nha…" Trên đầu nổi lên hắc tuyến, ta nuốt nước miếng nói.

Lâm Tuyết ta đây một đời anh danh lẫy lừng hôm nay xem như bị huỷ, cõng con "Samoyed" đáng ghét nặng như heo này trên lưng, ta bước từng bước khó khăn lên cầu thang, thật cẩn thận giẫm lên sàn nhà vừa được mẹ ta lau chùi sáng bóng, sắp sửa lên được tới "cửa gôn" —— căn phòng của ta trong một phút, bất chợt trượt chân, ta té ngã chổng vó trên sàn. Mà con "Samoyed" quỷ sứ này lại thừa cơ ta ngã xuống, liền lấy mặt ta làm bàn đạp tiếp đất vững vàng.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày ta đem ngươi nướng thịt…." Té trên mặt đất với tư thế khó coi, ta run rẩy, âm thầm cắn răng thề trong lòng.

"Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết, em chạy đi đâu rồi? Đừng làm cho chị sợ a, Tiểu Tuyết…" Tô Nhã Nam sau khi phát hiện sau vườn im ắng tới bất thường, chạy vòng vòng trong sân tìm chó cưng của nàng, sốt ruột tới mức tay chân luống cuống ở trước cổng nhà.

"Tiểu Nhã? Con làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ ta đúng lúc đi chợ về đi ngang qua nhà nàng, thấy mặt của Tô Nhã Nam lo lắng tới trắng bệch ra, nhịn không được mở miệng hỏi thăm.

"Dì…. Con tìm khắp nơi đều không thấy Tiểu Tuyết…" Nhìn thấy hốc mắt của Tô Nhã Nam đỏ lên, mẹ ta nhanh chóng cầm tay nàng, an ủi nói: "Không thể nào, Tiểu Tuyết hẳn là còn ở trong nhà mà? Dì mang con đi gặp nó." Mẹ ta hiển nhiên cho rằng "Tiểu Tuyết" trong miệng của Tô Nhã Nam nói là ta.

"Thật sao, dì?" Tô Nhã Nam mở to đôi mắt ngấn đầy nước, vẻ mặt tựa như con chó nhỏ lạc đường liền kí©h thí©ɧ sự đồng tình của mẹ ta.

"Mọi chuyện cứ để dì lo!" Mẹ ta vỗ ngực nói, lập tức lôi kéo Tô Nhã Nam trở về nhà, trực tiếp đưa nàng tới trước phòng ta.

"Tiểu Tuyết! Đi ra nhanh lên, Tiểu Nhã tới tìm ngươi này!" Mẹ ta hô một tiếng dọa ta đang trong tình trạng vật lộn với con "Samoyed" một trận thót tim.

"Tiểu Tuyết ở trên lầu đó, dì đi cất đồ, tự con đi lên đó tìm nó được không?"

"Dạ được, con cám ơn dì a…" Giọng nói ngọt như mía lùi của Tô Nhã Nam lập tức vang lên.

Không tốt, Tô Nhã Nam đến đây! Ta hoảng hốt, khiến cho con "Samoyed" thấy ghét kia một trận đắc ý, bỗng chốc phóng thân mình xuống đất.

"Tiểu Tuyết…" Tô Nhã Nam mở cửa phòng ra liền sững sờ đứng tại chỗ, nhìn thấy quan cảnh long trời lở đất, trong phòng một trận lộn xộn, cùng nét mặt thống khổ của ta té ngửa trên mặt đất giãy dụa như con rùa bị lật mai, đã vậy trên người còn bị một con chó mập ú như heo đè thảm thương.

"Thì ra là em đang cùng Tiểu Tuyết chơi đùa a?" Tô Nhã Nam thình lình ngốc nghếch toát ra một câu.

"Nhìn tôi có giống như đang đùa với nó không…" Ta thật muốn xĩu mà. "Xin cậu đó, đi ra ngoài trước được không…"

"Ờ…" Nàng gật đầu, đóng cửa lại. Chết tiệt a, cái tướng té ngã mất mặt vậy mà cũng bị nàng bắt gặp. Thẹn quá hoá giận, sức lực của ta tăng lên, mạnh mẽ đẩy con "Samoyed" xuống đất, sắc mặt âm trầm rồi đứng lên.

"Chó con đáng ghét….. Ta cùng ngươi là không đội trời chung…" Trên người ta mãnh liệt nổi lên ý định sống mái với con "Samoyed", tiếng bẻ khớp xương tay khanh khách vang lên. Con "Samoyed" ngồi xuống, nhe răng nhếch miệng, bộ dáng giống như chuẩn bị phản công cực.

"Tiểu Tuyết! Ngươi làm gì mà để Tiểu Nhã đứng đợi ở bên ngoài vậy hả?!" Tiếng hò hét của mẹ ta vang lên, dập tan đi ý chí chiến đấu của ta.

"Biết rồi, ra liền đây!" Ta lớn tiếng hét lại, trừng mắt nhìn con "Samoyed" một cái, căm giận nói: "Ngươi chống mắt lên mà đợi ta!" Con chó đáng ghét khinh thường hừ nhẹ một tiếng, híp mắt nằm úp sấp xuống đất.

"Được lắm, để coi ngươi hống hách được bao lâu!" Ta dùng hết sức đóng cửa lại, bước nhanh xuống lầu. Tô Nhã Nam, chờ xem, hai chúng ta cũng nên giải quyết hết nợ nần đi!

"Ây da!!!" Hét lên một tiếng, khi ta chỉ còn cách ba bước chân xuống lầu, lòng bàn chân đột nhiên trợt té, lăn một vòng xuống sàn.

"Mẹ!! Cầu thang mà mẹ cũng đánh bóng a!!!" Ôm cái đầu cùng ngón tay trái quấn băng bị thương, ngồi dưới đất, ta khóc không ra nước mắt.