Chương 3: Lưu manh bắt nạt

Đôi lời gửi tới các bạn đọc, đây là truyện edit/dịch đầu tay của mình, các bạn đọc xong xin để lại cho mình chút góp ý để giúp mình cải thiện câu từ hơn nha. Mình luôn ghi nhận ý kiến của mỗi bạn và cải thiện từng ngày. Cảm ơn các bạn đã yêu mến truyện ><.

----------------------------------------

Vu Công Tào có chút đồng tình, lần đầu tiên chủ động nói thêm vài câu: “bên trong thôn, hiện tại có tất cả 52 nhà, khoảng chừng 200 người.

Đa số mọi người đều hiền lành, nhưng cũng có vài thành phần lưu manh. Nhà các ngươi cũng không ít người, chỉ cần chú ý một chút thì cũng không sao. Sau khi các ngươi vào thôn, nhìn thấy căn nhà nào không có người thì có thể vào ở tạm trước, sau này muốn sửa sang hay dựng lại nhà mới thì đều tùy các ngươi.”

Người Triệu gia vội vàng nói cảm ơn, Triệu Tương có chút lo lắng nói: “Đại nhân, phòng nào không có người ở chúng ta thật sự có thể vào ở sao?”

Vu Công Tào nhìn hắn nói: “ Đương nhiên, có vài người sống ở đây được vài năm không trụ được liền cứ thế chết đi, phòng cứ để trống như thế, là vật vô chủ.”

Người Triệu gia hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến.

Vu Công Tào hiểu rõ, cười ha hả nói: “Các ngươi chẳng lẽ còn kiêng kị cái này? Nơi này của chúng ta, cũng không khó khăn đến vậy, trong núi có rất nhiều thứ có thể ăn được, không đến nỗi khiến các ngươi đói chết, chỉ là rắn độc, sâu, kiến hơi nhiều một chút, các người gặp nhiều là thấy quen ngay!”

Người Triệu gia sắc mặt lại biến:”...”

Sau khi tiễn Vu Công Tào rời đi, Triệu Tương liền thở dài. “Đi thôi, trước trước mắt chúng ta nên tìm một nơi để ở. Phu nhân, khổ cho ngươi rồi, cũng khổ cho Nhã Nhi, A Lĩnh và bọn nhỏ!”

Đặng Thị cố nén bi thương trong lòng, ôm lấy cặp song sinh miễn cưỡng cười nói:

“Tốt xấu gì cả nhà chúng ta vẫn ở cạnh nhau, việc này so ra với những thứ khác đều không quan trọng…”

Bên cạnh nam tử trẻ tên Hồ Lĩnh, sau khi họ rời kinh được bốn ngày hắn liền chạy tới, người này tầm 20 tuổi, mày rậm mắt to thân thể cường tráng, trên đường đi khó khăn mệt nhọc đến mấy cũng không thấy cơ thể hắn suy nhược, ngược lại nhìn càng khỏe khoắn hơn.

Nhìn hắn cũng có thể thấy không phải là người dễ trêu chọc, lại nhìn sang vợ chồng Triệu Tương, Triệu Lê Nhã và đôi song sinh,trên mặt liền hiện rõ là người chất phác hiền lành dễ bắt nạt.

Hắn cười ha ha để lộ hai hàm răng trắng: “ Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, chúng ta nhất định sẽ sống tốt! có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ các ngươi!”

Triệu Tương cùng Đặng Thị đều nở nụ cười, cũng cảm thấy đau lòng, vô số lời cảm kích đều không nói nên lời. Nói ra thì quá khách sáo rồi.

Hồ Lĩnh là con của Triệu quản gia, nhưng cả gia đình đều đã được thoát tịch.

Tại thời điểm người Triệu gia gặp biến cố ,Hồ lĩnh nghe lời cha mẹ không chút do dự quay lại Triệu gia.

Triệu Lê Nhã là cô nương đang đợi gả, vì vậy,đểngăn người ta đàm tiếu, liền để hắn nhận Trịệu Tương, Đặng Thị làm nghĩa phụ,nghĩa mẫu, danh chính ngôn thuận đi theo cả nhà bọn họ cùng lưu vong.

Có hắn ở đây, trên đường đi cũng ít đi rất nhiều chuyện phiền phức.

Người Hồ gia nhiệt tình như thế, một lời cảm tạ cũng không thể trả hết.

Triệu Lê Nhã cũng cười, mọi chuyện đều đã kết thúc, trong lòng ngược lại có chút hưng phấn: “ Cha mẹ, ca, A Tương, A Lâm, chúng ta trước hết vào thôn đã! Ngày tháng còn dài lắm, biết đâu sau này lại phát sinh kỳ tích! chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc, mọi chuyện đều sẽ có khởi đầu, một khi đã có khởi đầu, mọi thứ nhất định sẽ càng ngày càng tốt!”

Lông mày Triệu Tương và Đặng Thị cũng giãn ra, tâm tình cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

“ Tốt tốt, A Nhã nói đúng! Sẽ tốt, sẽ tốt…đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ ở đã!”

“ Nào, chúng ta vào thôn thôi.”

Một nhà sáu người ôm hành lý cứ như vậy đi vào thôn .

Huyện Cao Liêm một nửa là đất bằng một nửa là đồi núi, Thôn Diên là mảnh đất chủ yếu dựa vào đồi núi cách khá xa đất bằng ,đưa tầm mắt nhìn xung quanh liền thấy không sót thứ gì.

Thôn này rất lớn, người cũng phức tạp, không biết vì sao, nơi này nhìn quanh khá là hoang vu.

Chỉ thời gian buổi chiều, ánh nắng đã khá là gắt, thế này chắc cũng không ai muốn ra ngoài. Trên đường đi yên tĩnh một bóng người cũng không có.

Nhóm người Triệu Lê Nhã đi không được bao xa liền thấy một căn nhà bỏ trống.

Hơn phân nửa hàng rào đều đổ nằm một bên, trong sân cỏ đuôi chó mọc cao hơn nửa người. Trước mặt họ là căn phòng được dựng nên từ bùn đất, vách tường nứt chằng chịt nhìn giống như mạng nhện,đến gần hơn chút nữa nhìn qua vết nứt có thể thấy rõ tình hình trong phòng.

Nội thất cũng không có, chắc là bị ai đó trong thôn mang đi cầm, căn nhà trống trơn cửa chính mở rộng.

Cũng may cửa sổ được làm bằng gỗ khảm rắn chắc vào tường, nếu không nhất định cũng không còn.

Nóc nhà được che kín bằng vỏ cây, Triệu Lê Nhã biết loại này, đây là vỏ cây Sam.

Lĩnh Nam không thiếu nhất chính là cây Sam, đây là một loại cây có giá trị kinh tế cực cao, cả cây đều có thể sử dụng, làm đơn giản chút là có thể mang một lượng lớn vỏ cây hoàn toàn gỡ xuống, Lại còn dày và rắn chắc, Người dân Lĩnh Nam thường dùng để đựng phòng ốc, nhà kho, chuồng bò, chuồng heo, đều cực kỳ chắc chắn.

Nhưng căn nhà này đã cực kỳ rách nát, xung quanh lại mọc toàn cỏ dại.

Hồ Lĩnh vuốt mồ hôi trên trán, Đẩy Triệu Tương:

“Nghĩa phụ, mọi người mau vào kia nghỉ mát một chút, ta đi quanh thôn xem có nơi nào tốt hơn không.”

Triệu Lê Nhã lập tức nói: “ Cha mẹ hai người mang theo A Tương, A Lâm vào trong kia nghỉ một chút đi,ta cùng ca ra ngoài đi tìm.”

Chặng đường cùng Triệu Tương đến đây, Đặng Thị đã tạo thành thói quen mọi thứ đều để Triệu Lê Nhã làm chủ, Hồ Lĩnh cũng xem nàng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, lập tức đồng ý.

Ai ngờ Triệu Lê Nhã cùng Hồ lĩnh đi dạo một vòng trở về, so sánh thì thấy, ngược lại chỗ này là tốt nhất, những căn nhà khác còn nát hơn, không phải nhà bị thủng nóc thì cũng là vách tường sập hơn nửa bên.

Những căn nhà bỏ không như thế này đúng là không thể đòi hỏi cao được? Cũng sẽ không có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống, đạo lý này bọn họ đã sớm sâu sắc tcảm nhận qua.

Người một nhà sau khi thương lượng, liền quyết định trước tiên ở lại chỗ này, chờ mấy hôm sau nghĩ cách lợp một căn nhà khác.

Lợp nhà, thế nhưng không phải là một chuyện dễ!

Căn nhà bỏ trống này tổng cộng được chia làm ba gian, ở giữa là gian nhà chính, bên trái là phòng bếp, bên phải là hai gian phòng nhỏ, hai gian phòng này được ngăn cách bằng một tấm ván gỗ.

Trong phòng ngoài trừ phòng bếp có hai cái lò ra thì đúng là không còn gì cả, đây chính xác là là một căn nhà hoang chỉ có bốn bức tường.

Nếu như để nói là có, thì chính là hai bụi nấm lớn bên góc tường ẩm ướt kia…

Bất kể như thế nào, mọi chuyện đều đã kết thúc, hiện tại họ đã có chỗ dừng chân, so với việc lênh đênh trên đường lấy màn trời làm chiếu đắp, không biết khi nào mới dừng lại, thì coi như hiện tại chính là thiên đường rồi.

Người lạc quan, phải học được cách thỏa mãn, nhất là thời điểm gian nan như hiện tại.

“ Mọi người,tới đây, chúng ta quét dọn trong phòng ngoài phòng một chút!”

“Được, tốt!”

Cả nhà đang chuẩn bị tổng vệ sinh, ai ngờ bên ngoài chạy đến ba kẻ lưu manh.

Nhìn cách đi đứng, ánh mắt, cử chỉ, là biết không phải là hạng tốt đẹp gì.

Hồ Lĩnh tiến lên phía trước, đem Triệu Lê Nhã kéo ra phía sau, cảnh giác nói:

“Các ngươi là ai? Xông vào nhà chúng ta là muốn làm gì?”

“ Nha các ngươi?” Một tên lưu manh xì một tiếng đầy khinh miệt, nhấc chân lên muốn đạp thứ gì đó để thị uy, nhưng khổ nỗi căn phòng này cái gì cũng không có, hắn chỉ đành hâm hực bỏ chân xuống, chỉ vào chính mình cười lạnh nói: “ Đây là địa bàn của Lão Tử, các người chạy đến địa bàn của ta làm gì? Mau cút đi, cút ra ngoài cho lão tử!”

Một tên khác ở bên cạnh cười hì hì nói: “Nếu không muốn đi cũng được, nhưng địa bàn của ta không thể để cho các người ở không được, đúng không? như vậy đi, ta cho các người thuê một tháng ba lượng bạc, các ngươi muốn ở bao lâu thì ở.”

--------------------------------------