Chương 2: Đến Lĩnh Nam

Đôi lời gửi tới các bạn đọc, đây là truyện edit/dịch đầu tay của mình, các bạn đọc xong xin để lại cho mình chút góp ý để giúp mình cải thiện câu từ hơn nha. Mình luôn ghi nhận ý kiến của mỗi bạn và cải thiện từng ngày. Cảm ơn các bạn đã yêu mến truyện ><.

----------------------------------------

Triệu Tương áy náy nói khẽ: "Nhã Nhi, là cha liên lụy các ngươi!"

Triệu Lê Nhã nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp.

Hắn không biết nữ nhi của hắn kỳ thật đã chết.

Cả gia đình nguyên bản hòa thuận, vui vẻ lại không nghĩ tới biến cố ập đến.

Triệu Lê Nhã chậm rãi lắc đầu, cười nói: "Không trách cha, bất luận cha cái làm gì cũng đều có đạo lý của nó. Lại nói, tất cả mọi thứ chúng ta có ban đầu cũng là người cho, nên không có chuyện liên lụy hay không liên lụy. Hiện tại chúng ta đi Lĩnh Nam, Lĩnh Nam cũng không tệ, chúng ta đến Lĩnh Nam nhất định có thể sống cuộc sống tốt."

Trước mắt chỉ có thể nghĩ như vậy, đi một bước tính một bước.

Trái tim Triệu Tương khẽ buông lỏng, cả người nhẹ nhàng đi mấy phần, trong mắt hắn có ánh sáng.

"Tốt tốt, Nhã Nhi của ta đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi! Ngươi nói đúng, chúng ta đến Lĩnh Nam cuộc sống nhất định sẽ tốt."

"Vâng, sẽ."

Hai cha con nhìn nhau cười một tiếng.

Sau cuộc trò chuyện này, Triệu Lê Nhã bỗng nhiên cảm giác được một loại cảm xúc thân cận phát ra từ nội tâm, đây chính là huyết mạch tương liên sao?

Nàng âm thầm nói với chính mình, từ giờ khắc này, nàng là Triệu Lê Nhã của ở thế giới này!

Lưu vong thì thế nào? Triệu Lê Nhã thề, nàng nhất định sẽ khiến địa phương xa xôi, khó khăn kia trở thành một nơi người người đều mơ ước.

Lúc lên đường, mặc dù bước chân vẫn nặng nề như cũ, xong cũng không còn loại cảm giác âm u đầy tuyệt vọng của trước kia.

Trên đường đi, dưới tình huống bình thường, một ngày sẽ yêu cầu đi năm đến sáu mươi dặm, tối hôm đó sau khi ra khỏi kinh thành, cách năm mươi dặm là trấn An Định nơi đó sẽ có trạm dịch để qua đêm.

Sau một hồi lâu, gã quản sự Phủ Lý Quốc Công kia quả nhiên chạy đến, đen mặt dâng lên hai ngàn lượng ngân phiếu và một cỗ xe ngựa, liền đem thư từ hôn cấp tốc rời đi.

Không sai, Phủ Lý Quốc Công thái độ ngang ngạnh, chỉ đưa có hai ngàn lượng .

Mà Triệu Lê Nhã nói ra con số ba ngàn lượng là đã đoán trước bọn họ sẽ không đồng ý đưa đúng số mà nàng nói, nên nàng cũng không có nhiều thất vọng.

Có xe ngựa và ngân phiếu, cả nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay đi năm mươi dặm, có trời mới biết vất vả thế nào, trải qua bao nhiêu dày vò mới có thể đi tới trạm dịch trấn An Định. Lòng bàn chân mỗi người đều phồng rộp, đau rát.

Hai đứa nhóc song bào thai chín tuổi Triệu Lê Tương và Triệu Lê Lâm mệt đến mặt mũi trắng bệch, Triệu Lê Nhã không đành lòng, còn thay phiên cõng cọn hắn một đoạn.

Nguyên bản mẫu thân Đặng Thị cũng muốn cõng hài tử, nhưng sức nàng yếu chỗ nào cõng được?

Ngồi xuống cõng lúc đứng dạy thì nghiêng ngã lảo đảo ngã xuống đất, ngược lại còn khiến hai đầu gối trầy xước.

Nhịn đau cắn răng đi tiếp, lúc đến trạm dịch mới phát hiện, đầu gối xung huyết phồng rộp đáng sợ...

May mắn, hiện tại có xe ngựa.

Triệu Lê Nhã tính toán trong đầu thật nhanh, bạc này nên tiêu như thế nào, dùng xe ngựa thế nào mới phát huy được tối đa tác dụng của nó...

Nàng cùng cha mẹ thương lượng, sau đó liền đến chỗ Lưu Đầu Nhi dâng lên ba trăm lượng: "Trên đường đi các quan sai đều vất vả, đây là chút tấm lòng, mong quan gia cầm lấy uống chén trà.

Đám quan sai phụ trách áp giải phạm nhân lưu vong, dẫn đầu là Lưu Đầu Nhi gương mặt mặc dù lạnh lùng không nói lời nào,lúc đi không ít lần quát lớn bắt đi nhanh, nhưng cũng không cố tình gây chuyện, không động thủ, đối với một nhà các nàng như vậy mà nói thì đúng là ngàn tạ vạn tạ rồi.

Lưu Đầu Nhi nâng tay tiếp nhận ngân phiếu, trên mặt lộ ý cười: "Được thôi được thôi, trên đường đồng hàng, là muốn đi đường thoải mái, có phải hay không?"

"Phải phải, ngài nói phải, ngài yên tâm chúng ta cũng sẽ biết điều!"

Triệu Lê nhã vội vàng cười gật đầu.

Ý của Lưu Đầu Nhi là chỉ cần các nàng không gây chuyện thì mọi chuyện đều dễ thương lượng, nàng gãi đúng chỗ ngứa rồi.

Triệu Lê Nhã cũng không lo lắng đám quan sai đoạt tiền, mỗi người đều có điểm cần kiêng kỵ, chỉ có một số loại lưu manh mới dám làm việc trái đạo đức đó. Huống hồ bọn hắn cũng không biết nàng có bao nhiêu bạc.

Luật lệ của Đại Tần, áp giải phạm nhân lưu vong, nhất định phải cam đoan tám phần có thể áp giải phạm nhân đến nơi lưu đày bình yên, nếu như có vấn đề gì quan sai sẽ bị phạt.

Biết điều này, Triều Lê Nhã thấy yên tâm phần nào.

Đồ ăn ở trạm dịch cung cấp cho phạm nhân lưu vong chỉ là màn thầu, bánh ngô khô cứng, ở nhà kho ẩm ướt.

Nếu muốn được ăn ở tốt, thì ngươi phải có bạc.

Ở vấn đề ăn uống Triệu Lê Nhã không có ý định khiến bản thân ủy khuất, còn hơn bốn ngàn dặm đường đấy, ở cổ đại lại là kiểu đường xá thế này, trên đường đi mưa gió xóc nảy, không có một sức khỏe tốt thì tuyệt đối không trụ được.

Cho dù có cố gắng chống đỡ đến được Lĩnh Nam, cũng chỉ sợ không sống được mấy năm.

Tối hôm đó, các nàng bỏ ra một lượng bạc đổi thành bánh bao chay và canh gà. Lại bỏ thêm hai lượng bạc lấy hai gian phòng có giường.

Đồ bên trong trạm dịch cái gì cũng đắt, không khác chiếm tiền của người ta là mấy.

Nhưng không có cách nào, trên địa bàn của người ta, chỉ có thể để cho người ta thích chém thế nào thì chém.

Cả nhà bọn họ là tội phạm lưu đày, không thể tự do hoạt động, Triều Lê Nhã đành phải cầm bạc đem danh sách những đồ cần mua nhờ Lưu Đầu Nhi mua hộ..

Quần áo, tất vớ chăn lông, thuốc thường dùng, các loại thức ăn khô đều cần dự trữ một chút.

Triệu Tương cùng Đặng Thì lúc trước đã bao giờ phải làm những việc vặt này?

Trong lúc bất giác, mọi việc đều để Triệu Lê Nhã sắp xếp.

Có những thứ này, hôm sau lên đường tất cả mọi người đều thấy an tâm hơn.

Bất luận như thế nào, trên đường đi có một phần đảm bảo, phần đảm bảo này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có thể giúp bọn họ sống đến Lĩnh Nam.

Còn sống, đây là loại chuyện cần quan tâm nhất lúc này.

Đầu tháng hai mới xuất phát, một đường xuôi nam, thời tiết càng ngày càng ấm áp, trên đường đi có thể thấy cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa trên núi nở rực, cây xanh râm bóng nặng trĩu quả. Từ mùa xuấn se lạnh đến mùa hè nắng gắt. Trên đường đi có lúc suôn sẻ, có lúc mưa gió xóc nảy, gập ghềnh, cuối cùng tại trung tuần tháng năm cũng đến Phủ Nam Quận của huyện Cao Liêm.

Đây là điểm đến cuối cùng của chuyến lưu vong này.

"Cuối cùng cũng tới!"

Lưu Đầu Nhi đem bọn họ tới nha môn huyện Cao Liêm sau đó liền trở về kinh, cả nhà Triệu Lê Nhã ở lại đó sinh sống, có lẽ, cũng không còn cơ hội rời đi nữa!

Theo nhóm Lưu Đầu Nhi rời đi, bọn họ liền cùng kinh thành triệt để ngăn cách!

Triệu Tương cùng Đặng Thị đỏ hóc mắt, trong lòng thê lương buồn tủi không dứt.

Triệu Lê Nhã không phải nguyên chủ, không có loại cảm giác này, cặp song sinh còn nhỏ, ngây thơ cũng không biết.

Nhưng Triệu Lê Nhã hiểu được cảm xúc của phụ mẫu, Kinh Thành, nơi đó là quê hương của bọn họ.

Ngày kế tiếp, Vu Công Tào người quản lý lưu vong liền dẫn cả nhà họ bố trí trong thôn.

Bọn họ liền nhờ Lưu Công Tào mượn giúp một cỗ xe lừa. Đầu năm nay ngựa thưa thớt, Triệu Lê Nhã thức thời, có Vu Công Tào ám chỉ, nàng liền tặng chiếc xe ngựa họ mang đến cho huyện nha.

Ra khỏi huyện nha đi đường xóc nảy một hồi, khoảng một giờ sau rốt cuộc cũng tới nơi.

"Đến, đằng trước là thôn Diên, tự các ngươi vào đi."

Bên ngoài của thôn, Vu Tào Công gọi trưởng thôn nói. Hắn ngại xui xẻo, không muốn đặt chân vào trong thôn.

"Đa tạ đại nhân, đại nhân vất vả rồi!"

Triệu Lê Nhã khom lưng nói cảm ơn.

Nghe nàng cảm ơn, người Triệu gia cũng trăm miệng một lời nói cảm ơn.

Vũ Công Tào là người không có phẩm cấp, lẽ ra không thể đảm đương nổi một tiếng "Đại nhân", nhưng được bọn họ cung kính đối đãi, vẫn vô cùng cao hứng.

Phải biết trước đây hắn nhận người mới tới, mắt bọn họ so với đầu còn cao hơn, cái gì cũng không có, cả mặt đều sầu thảm, khóc lóc thảm thương chứ làm gì có chuyện được cung kính đối đãi như thế này. Thậm chí có người còn trộm trừng mắt oán hận hắn...thật sự là, liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ là chân chạy vặt thôi có được không!

Người Triệu gia khách sáo với hắn thế này, ngược lại khiến hắn xem trọng vài phần.

Đáng tiếc người đến chỗ này, đời này, kiếp này cũng đừng mong có ngày đổi đời.

----------------------------------