Chương 4: Uy hϊếp dạy dỗ

Đôi lời gửi tới các bạn đọc, đây là truyện edit/dịch đầu tay của mình, các bạn đọc xong xin để lại cho mình chút góp ý để giúp mình cải thiện câu từ hơn nha. Mình luôn ghi nhận ý kiến của mỗi bạn và cải thiện từng ngày. Cảm ơn các bạn đã yêu mến truyện ><.

—---------------------------------------------------------

Cái phòng nát này mà cho thuê một tháng ba lượng bạc?

Triệu Tương, Đặng Thị nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh, tức giận mắng: “Các ngươi khinh người quá đáng!”

Ba tên lưu manh thấy vậy liền cười quái dị. “Lão già, không có tiền thì cút! Ngươi từng tuổi này rồi còn nghĩ chiếm tiện nghi của người khác à!”

“Im miệng!”

“Im miệng!” Triệu Lê Nhã, Hồ Lĩnh đồng thời quát lên.

Triệu Lê Nhã lạnh lùng nói: “Vu Công Tào nói, trong thôn này phòng nào trống thì đều có thể ở. Thế nào? Các ngươi coi thường lời nói của Vu Công Tào sao?

Các ngươi đây là không để Vu Công Tào vào mắt có đúng không, hay các ngươi không biết hắn?”

“Ngươi đừng nói lung tung!”

“Đừng nói nhảm.”

Đám lưu manh vội vàng phủ nhận, một người trong nhóm tức đến thở hổn hển: “Vu Công Tào nói đương nhiên không sai, nhưng đây không phải nhà bỏ hoang, đây là nơi ở của chúng ta!”

“Đúng vậy, chúng ta ở trong này!”

Hai vợ chồng Triệu Tương chưa bao giờ gặp phải hạng lưu manh vô lại thế này, nghe bọn họ nói liền tức đến khó thở: “Trong nhà này cái gì cũng không có, các ngươi ở kiểu gì? Rõ ràng là ỷ thế hϊếp người!”

Đã là lưu manh thì càng không sợ bị người ta chửi, ngược lại còn coi đây là lời kích lệ, dương dương đắc ý nói: “Lão tử muốn ở thế nào, thì liên quan gì đến các ngươi? Tóm lại, các ngươi muốn trắng trợn chiếm tiện nghi, thì không có cửa đâu!”

Một tên khác vẻ mặt vô lại nói: “Không chỉ riêng nhà này, trong thôn này nhà nào không có người ở, các ngươi muốn vào ở không, thì chính là chiếm tiện nghi của chúng ta! ha ha ha…”

Ba tên ngửa đầu cười phá lên.

“Các ngươi…” Triệu Tương tức giận đến phát run.

Triệu Lê Nhã bình tĩnh nhìn bọn chúng, đột nhiên cười khẽ.

Nàng bóp bóp tay.

Đã không thể giảng đạo lý, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện.

“Ca, chúng ta dẫn ba vị hàng xóm này ra ngoài nói chuyện chút đi?”

Muốn đánh cũng không thể đánh ở đây, sẽ khiến cha mẹ, đệ đệ, muội muội nhỏ tuổi sợ.

Cũng phải cảm ơn nguyên chủ, lúc còn nhỏ nguyên chủ thích múa đao, luyện kiếm, phụ mẫu cưng chiều nên cũng không ngăn cản. Đúng lúc Triệu Lê Nhã từ nhỏ đã đi theo ông nội học Tán Đả cùng Vịnh Xuân Quyền. Nguyên chủ chỉ công phu mèo cào, nhưng nàng đối phó với dăm ba tên lưu manh này thì dư sức.

Hồ Lĩnh gật đầu: “Được, đi ra bên ngoài nói chuyện.”

Ba tên lưu manh không có ý tốt cười cười, liếc nhìn Triệu Lệ Nhã, miệng cũng không sạch sẽ: “Được, đi thôi, ra bên ngoài rồi nói. Các ca ca sẽ nói chuyện cùng muội thật tốt, muội muội này nói chuyện thật dễ nghe, không biết lúc kêu lên thì thế nào ha ha ha…”

Triệu Tương có chút lo lắng: “Nhã Nhi…”

“Cha người đừng lo lắng, cứ giao cho ta xử lý.”

Vừa ra bên ngoài, ở góc chết cha mẹ không nhìn thấy,Triệu Lê Nhã không nói hai lời liền nâng chân lên đạp một tên lưu manh ngã chổng vó.

Tên lưu manh: “A! Chỉ kịp kêu một tiếng thảm thiết, mắt trừng to, cả người liền bất động.

Hai tên khác bị biến cố bất thình lình này làm cho ngơ người, nhất thời không kịp phản ứng.

Hồ Lĩnh khẽ nhếch miệng, sửng sốt. Hắn, hắn biết đại tiểu thư từ nhỏ đã thích luyện võ, mặc dù người bên ngoài đều không biết, nhưng hắn vẫn nghĩ nàng chỉ biết hoa chân múa tay đùa bỡn chút thôi, không nghĩ đến, không nghĩ đến…

Triệu Lê Nhã nhướng mày ra hiệu cho hắn: “Ca, động thủ đi!”

“A? A a a!”

Hồ Lĩnh định thần, hắn không thể kém hơn so với muội muội.

Hai người cùng lúc động thủ, kết quả cũng có thể nghĩ.

Bọn lưu mang bị quang ngã đầu óc choáng váng, bị đánh đến thảm hại.

Ba tên kêu thảm, lúc đầu còn phách lối uy hϊếp mắng người, sau liền hoảng sợ, lời mắng chửi uy hϊếp liền biến thành cầu xin tha thứ.

Cầu xin tha thứ cũng vô dụng, vẫn bị đánh đến nói không ra lời, Triệu Lê Nhã cùng Hồ Lĩnh thấy vậy mới ngừng tay.

Hai huynh muội nhìn nhau cười, thấy thoải mái hơn nhiều.

Hồ Lĩnh đứng trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Hiện tại có thể nói chuyện rồi! “Nhà này, có phải của các ngươi hay không?”

Ba tên lưu manh chật vật từ dưới đất ngồi dạy, hai người trừng một cái, bị dọa đến không dám đứng dậy.

Nào còn dám mạnh miệng? Cuống quít lắc đầu.

“Không, không phải!”

“Không phải, không phải…”

“Các ngươi nhớ kỹ, sau này đừng nói bậy!”

“Vâng, vâng…”

Triệu Lê Nhã khoanh tay trước ngực: “Về sau còn dám chạy đến nhà của chúng ta gây chuyện, ta gặp lần nào đánh lần đó!”

Bọn lưu manh cụp mắt lẩm bẩm kêu đau, cũng không biết có nghe lọt tai lời nói của nàng hay không.

Triệu Lê Nhã và Hồ Lĩnh trao đổi ánh mắt.

Loại lưu manh lỳ lợm như cao da chó này là khó giải quyết nhất, cũng không thể đánh chết bọn họ. Gia đình nàng về sau còn sống ở đây, nếu cứ dây dưa mãi không dứt, thì cũng không được…

Triệu Lê Nhã nghĩ nghĩ, cười lạnh nói: “Các ngươi biết cha ta là ai không? Mà dám đến kiếm chuyện?”

Đám lưu manh đang kêu đau liền im lặng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng, còn có thể là ai chứ?

Một cô nương như ngươi so với chúng ta còn không biết xấu hổ hơn, bị lưu đày đến đây rồi, quan tâm cha ngươi là ai làm gì, nhắc đến hắn có tác dụng sao?

Hắn rất lợi hại, so với các ngươi thì thật đáng xấu hổ, đúng là xấu hổ không chịu nổi? Cái kiểu nói chuyện kiêu ngạo này là thế nào??

Triệu Lê Nhã cũng không thấy xấu hỗ, kiêu ngạo nói:

“Các ngươi nghe rõ cho ta! Cha ta là Trạng nguyên năm Nguyên Phù thứ 56, sau đó bắt đầu đảm nhiệm các chức vụ quan trọng như Hàn Lâm Viện, Đô Sát Viện, Hộ Bộ Thị Lang, trước khi lưu vong thì làm Lễ Bộ Thượng Thư, 3 năm trước được Hoàng Thượng phong làm Đại học sĩ Văn Uyên Các. Các ngươi có biết Trạng Nguyên là gì không? Tất cả những người đọc sách, cứ 3 năm một lần mới có được một người làm trạng nguyên!”

Đám lưu manh có chút giật mình ,tỏ ra chút kính trọng, đối với người đọc sách đặc biệt những ngươi giỏi như thế, vô luận là tại thời điểm nào đều sẽ khiến người ta theo bản năng kính trọng cùng bội phục.

Nhưng đám lưu manh rất nhanh liền tỏ vẻ coi thường: Trạng nguyên thì sao, quan lớn thì thế nào? Không phải cũng bị lưu đày đến cái thôn rách nát này sao, lại còn so sánh với bọn hắn? A không sợ, người đọc tay không thể khiêng, lưng không thể vác, trói gà còn không chặt, còn không bằng bọn hắn đấy!

Triệu Lê Nhã đem biểu tình của bọn hắn thu hết vào mắt, hừ một tiếng tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta lưu vong không sai, nhưng cuổi cùng kết quả như thế nào, chỉ cần một câu nói của bề trên. Dù sao nhân tài như cha ta cũng không nhiều. Từ Kinh Thành đến đây vài ngàn dặm đường, cả nhà chúng ta đều được chiếu cố, dọc đường đi còn được quan sai chăm sóc. Vô duyên vô cớ, đám quan sai vì sao phải chăm sóc chúng ta? “Đương nhiên là bọn họ nhìn xa trông rộng rồi!”

Ở nơi này, nếu biết có người làm Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm, Trạng Nguyên lang người trong thôn sẽ như thế nào, hừ, các ngươi liền đợi đi!”

Đám lưu manh có chút biến sắc, cuối cùng vẫn có chút lo lắng.

Trong lòng nghĩ, nha đầu này nói hình như cũng có chút đạo lý…Người lưu đày đến chỗ này muốn được đặc xá cũng cực kì ít, nhưng không phải là không có.

Ai biết mọi chuyện trên đời thay đổi thế nào đâu?

Mà nhìn khí sắc của bọn họ đúng là rất tốt, đặc biệt là hai đứa nhóc kia, trên đường đi chắc chắn là đường quan sai chiếu cố.

Đối với đám quan sai, bọn hắn lại quá rõ ràng, không bóc lột người ta đã là may rồi, chứ đừng nói đến chiếu cố, dân chúng thấp cổ bé họng đều phải nịnh bợ lấy lòng bọn hắn, tội thần lưu vong trong mắt bọn hắn còn không bằng heo chó, thì sao bọn hắn có thể chiếu cố?

Trừ phi là có thể được lợi lộc gì đó…

....