Chương 1: Xét nhà lưu vong

Đôi lời gửi tới các bạn đọc, đây là truyện edit/dịch đầu tay của mình, các bạn đọc xong xin để lại cho mình chút góp ý để giúp mình cải thiện câu từ hơn nha. Mình luôn ghi nhận ý kiến của mỗi bạn và cải thiện từng ngày. Cảm ơn các bạn đã yêu mến truyện ><.

----------------------------------------

"Đừng đánh, đừng đánh nữa! Nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, ta cam đoan nàng sẽ không chạy trốn!"

Triệu Lê Nhã ý thức mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng khóc cùng tiếng mắng ồn ào, cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho toàn thân nàng run lên, đợi lúc mở mắt, chỉ thấy một phụ nhân hai mắt đẫm lệ mông lung chạy tới ôm chặt lấy nàng,

"Van cầu quan gia hạ thủ lưu tình!"

"Không biết sống chết, nếu còn lần sau thì ta sẽ đánh gãy hai chân của ngươi, đều cút hết cho ta, lên đường!"

Một bên khác nam nhân trung niên nghe vậy liền vỗ vỗ ngực run lẩy bẩy nhìn các nàng, xong đi tới dìu nàng cùng người phụ nhân kia.

Phụ nhân kia đem Triệu Lê Nhã ôm chặt vào lòng khóc rống: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi nghe lời, đừng làm loạn, đừng làm loạn!"

Triệu Lê Nhã giật giật môi, không biết nên nói gì.

Đám quan sai kia, đánh người xong thì hùng hùng hổ hổ rời đi... bọn hắn chỉ phụ trách đem người từ đại lao Hình bộ áp giải đi.

Bên kia có sáu tên quan sai tiến đến, người dẫn đầu mặt không biểu tình: "Người đâu, đeo gông xiềng lên cho Triệu Tương, lên đường thôi."

Người một nhà thàn sắc thê lương, có người tới đeo gông xiềng lên cho nam nhân trung niên, buộc cả hai tay.

"Lạch cạch" đóng khóa, ngày xưa là Lễ Bộ Thượng Thư cao cao tại thượng, Đại học sĩ Văn Uyên Các, thái phó của thái tử vậy mà giờ Triệu Tương lại trở thành tội thần lưu vong Lĩnh Nam, mặc cho ai cũng có thể giẫm một cước.

Lúc lên đường Triệu Lê Nhã vẫn như cũ có chút hoang mang, cả người nóng bừng chỗ nào cũng đau nhức, ký ức nguyên chủ cũng trở nên rõ dàng hơn.

Không sai, vừa rồi khi bị đánh, đầu nguyên chủ bị đập trên tảng đá đã hương tiêu ngọc vẫn, giờ tráo đổi linh hồn thành nàng.

Triệu Lê Nhã ngay cả rầu rĩ cũng không nghĩ đến, nàng còn có thể xui xẻo hơn sao? Nếu đã xuyên qua thì vui vẻ lưu vong đi!

Nàng nghĩ trong lòng, may mắn phạm nhân dưới mười tuổi không cần mang gông xiềng, nếu không ngay cả năm mươi dặm cả nhà nàng đều không thể đi được.

Thật vất vả mới ra khỏi thành, cách mười dặm có một cái đình, nơi đó gọi là đình tiễn biệt, nếu có người thân cần tiễn biệt thì sẽ đợi ở đây.

Từ lúc nhà các nàng xảy ra chuyện người trong tộc đã đứng ra yêu cầu gạch tên cả chi bọn họ ra khỏi gia phả, chắc chắn sẽ không có người đến.

Cha nàng phạm phải tội "Đại bất kính", không phải tội nhỏ, đây đúng là trực tiếp đắc tội Hoàng thượng một cách triệt để, phàm là người làm quan, có mấy ai mà dám phạm phải?

Đang chuẩn bị tiếp tục lên đường, ai ngờ phía sau có một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy đến, đám người sững sờ.

Xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người, người trung niên có dáng người hơi mập từ trong xe nhảy xuống, trên mặt hắn để hai ria mép nhìn giống quản sự trong phủ nào đó.

"Ngươi là..."

"Triệu lão gia, mời lên phía trước nói chuyện."

Triệu Tương hồ nghi nhìn hắn một cái: "Mời".

Quản sự kia đưa tay vào trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài đung đưa trước mặt hắn, cười ha hả nói: "Ta là quản sự tam đẳng trong phủ Lý Quốc Công, chắc hẳn Triệu lão gia biết ta vì sao mà đến chứ?"

Triệu Tương sững sờ, mặt đổi sắc, trong lòng đột nhiên trùng xuống.

Hắn là đến từ hôn!

Lại nói, nữ nhi đính hôn có thể nhờ người bên nhà chồng đến cứu nàng, nhưng hiện tại bọn họ muốn từ hôn, hắn cũng có thể lý giải.

Chỉ là, vì để che dấu tai mắt người đời, nên cố ý phái đến một quản sự không ai biết đến, lại dùng xe ngựa đơn giản ít thu hút đến đây, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy có chút buồn nôn, lúc trước cầu hôn sắc mặt cũng không có như vậy.

Hắn đúng là nhìn lầm Quốc Công Phủ rồi!

"Việc này Lý Quốc Công có biết không?"

Gã quản sự kia tránh không đáp, miệng cười hòa khí mắt ở trên nhìn xuống: "Triệu lão gia, nói lời này liền không đúng rồi, Triệu tiểu thưu bây giờ có thân phận gì? Há có thể xứng với thế tử Phủ Quốc Công bọn ta sao? Còn xin Triệu lão gia nhìn rõ sự thật."

Triệu Tương tức chết, sắc mặt hết xanh rồi trắng, nắm chặt gông xiềng trong tay: "Hôn phối chính là ngươi tình ta nguyện, nếu Phủ Quốc Công đã đổi ý, vậy Triệu Tương ta cũng không cần dây dưa! Chắc bút mực ngươi đã mang đến rồi chứ? Ta hiện tại liền viết thư từ hôn."

Gã quản sự nghe xong liền cười ha hả, đắc ý: "Ai, Triệu lão gia không hỗ là người chính trực thẳng thắn, biết lễ nghĩa! Ta đi lấy bút mực, ngài vào trong đình ngồi chờ chút."

Trong đình tiễn biệt có bàn ghế bằng đá, vừa vặn có thể ngồi.

"Cha!"

Nghe được tiếng kêu này, Triệu Tương cùng gã quản sự liền quay đầu nhìn về phía Triệu Lê Nhã, không biết nàng nghe được bao nhiêu, hai người đều hơi biến sắc.

Triệu Tương mặc dù thẳng thắn cương nghị, nhưng khi đối mặt với nữ nhi cũng thấy đau lòng áy náy, hắn khẽ cắn môi hứa hẹn "Nhã Nhi, ngươi ngoan, cha nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, đảm bảo cho ngươi một đời an ổn."

Hắn thậm chí còn không dám nhìn nữ nhi, nữ nhi lúc trước đào tẩu cũng không phải muốn thực sự bỏ trốn, mà là muốn chạy đến Phủ Lý Quốc Công cầu cứu giúp cả gia đình bọn họ, có thể thấy được, nàng có bao nhiêu coi trọng mỗi hôn sự này. Bây giờ lại...

Gã quản sự nổi lên cảnh giác, sợ Triệu Lê Nhã khóc lóc chơi xấu, không đồng ý hủy hôn, lập tức nói: "Ngươi chính là Triệu đại tiểu thư đi, thế tử gia Phủ Quốc Công chúng ta không có khả năng cưới nữ nhi con của tội quan, Lệnh tôn đã đáp ứng từ hôn, ngươi cũng không nên náo, nếu không, người mất mặt cũng là Triệu gia các ngươi. Triệu tiểu thư chắc cũng không hi vọng trước khi dời kinh còn náo ra trò cười để người ta nghị luận giễu cợt chứ?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi," Triệu Lê Nhã cười khẽ: "Chỉ là, các ngươi đường đường là Phủ Lý Quốc Công, làm việc có phải hay không quá không phúc hậu?"

Gã quản sự cười nhạo: "Không phúc hậu? "môn bất đương hộ" đã không tương xứng tất nhiên là muốn giải trừ, làm sao lại không phúc hậu!"

Triệu Lê Nhã: "Bây giờ Triệu gia ta gặp rủi ro, các ngươi liền bỏ đá xuống giếng muốn giải trừ hôn ước còn chưa tính, chắng lẽ một chút biết điều cũng không có sao?"

Gã quản sự ngẩn người, có chút hiểu, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại càng kinh miệt: "Triệu đại tiểu thư ý là..."

"Phủ Lý Quốc Công chẳng lẽ không nên đền bù cho ta sao? Vị trí thế tử Phu nhân đổi ba ngàn lượng bạc cùng một chiếc xe ngựa, không quá đáng đi?"

Gã quản sự cười lạnh, nhìn Triệu Tương một chút: "Vốn cho rằng Triệu đại nhân có tấm lòng rộng mở, phẩm hạnh cao khiết, không nghĩ tới... ha ha, đúng là một thân mùi tiền!"

Triệu Lê Nhã cũng cười lạnh: Cha ta như thế nào ngươi không xứng bình luận. Chính những tiểu môn, tiểu hộ giải trừ hôn ước cũng sẽ chủ động cho đối phương một hai chục bạc để làm đền bù, thế nhưng các ngươi ngược lại, vắt cổ chày ra nước! Đường đường Phủ Quốc Công, như thế đúng là không phóng khoáng!"

"Ngươi!"

Phủ Quốc Công làm việc như thế, quả thật không đủ rộng lượng .

Nói khó nghe một chút thì chính là mất thân phận.

Tiểu quản sự giận quá hóa thẹn nhìn về phía Triệu Tương: "Triệu đại nhận cũng ý tứ này sao? Muốn ba ngàn lượng bạc mới giải trừ hôn ước?"

Kiểu hỏi trực tiếp này làm Triệu Tương hơi quẫn, nhưng hắn cũng không phải người cổ hủ, tự nhiên cũng minh bạch tình cảnh bây giờ, trong tay có tiền cùng không có tiền khác biệt cỡ nào.

Coi như ban đầu không biết , thì từ Kinh Thành mười dặm đi đến đây cũng có thể lĩnh hội cảm giác gian nan.

Không có tiền không xe ngựa, thê tử và bọn nhỏ chỉ sợ tuyệt đối không đi được đến Lĩnh Nam

Là hắn hồ đồ rồi, cũng may Nhã Nhi đứa nhỏ này có tâm...

Hắn gật đầu: "Không sai."

Triệu Lê Nhã: "Ba ngàn lượng bạc cùng một chiếc xe ngựa, nhớ kỹ. Phủ Quốc Công các ngươi tấm lòng rộng mở, phẩm hạnh cao khiết, chắc chắn xe ngựa mang đến cho chúng ta không đến nổi là một cỗ xe rách nát chứ, đúng không?"

Gã quản sự tức đến muốn chết, "Ta không mang nhiều bạc trên người đến vậy!"

Triệu Lê Nhã không cần nghĩ ngợi: Vậy ngươi nhanh trở về lấy đi."

"..."

Đúng là không cách nào nói tiếp.

Gã quản sự không thể làm gì khác, dậm chân cười lạnh: "Tốt, các ngươi chờ đấy! Mặc kệ các ngươi kéo dài thế nào cũng vô dụng, hôn ước này Phủ Quốc Công chắc chắn phải giải trừ! Hừ!"

Nói xong, hắn đen mặt vung tay rời đi.

--------------------------------------