Chương 46: Biểu Hiện Kỳ Lạ Của Cô Giáo Nam Cung

Ngày hôm sau, cũng là ngày Trương lão trở về trường dạy học lại, mười tám đồng nhân chúng tôi, à đúng rồi, Trương lão nghe được ngoại hiệu này của chúng tôi, hắn nói, mấy đứa phải được gọi là mười tám vị La Hán, như vậy mới uy vũ mạnh mẽ, ăn đứt mười tám vị đồng nhân kia.

Tuy nhiên, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau cười khổ, những giảng viên thân mến cùng với những người bạn học đáng yêu, chúng tôi có thể không làm hòa thượng nữa được hay không? Gọi mười tám vị học sĩ cũng tốt mà!

Sau lớp học chuyên môn của Trương lão, chính là tiết học lịch sử của cô giáo Nam Cung. Vừa hết giờ tôi vội vã chạy qua bên kia, chỉ lo đến muộn sẽ không có chỗ ngồi, bạn cũng biết, chúng tôi đang chờ đợi để được nghe vấn đề về vị hoàng hậu của Tần Thủy Hoàng, còn có bí mật cái chết của Triệu Khuông Dẫn nữa chứ.

Quả nhiên, lần này trong phòng học vẫn như cũ không có chỗ ngồi, cô giáo Nam Cung cũng không để cho chúng tôi thất vọng, chuông vào tiết vừa vang lên, nàng đã đúng giờ đi vào phòng học.

Nhưng, hôm nay cô giáo Nam Cung không biết làm sao, không còn phong thái của ngày xưa, tuy rằng vẫn bộ dáng như vậy, nhưng biểu hiện chán nản, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt cũng thiếu đi mấy phần sắc sảo cùng quyến rũ.

Nàng đi tới bên bục giảng, liền nói với chúng tôi:

- Xin mời mọi người đem sách giáo trình mở ra, bài học ngày hôm nay của chúng ta, chính là tìm hiểu về ý nghĩa của Trung Quốc thông sử, cũng như tập đầu tiên, sự phát triển của nhà Tiền Tần cùng nhà Lưỡng Hán(*).

Nàng vừa mới nói xong, tất cả mọi người phía dưới đều kinh ngạc há hốc mồm.

Mở sách giáo trình ra? Trung Quốc thông sử, sự phát hiển của nhà Tiền Tần cùng hai nhà Hán?

Không đúng, hoàng hậu của Tần Thủy Hoàng đâu rồi? Còn cái chết của Triệu Khuông Dận nữa? Cuối buổi học tiết trước người đã nói như vậy mà!

Cô giáo Nam Cung nhìn chúng tôi ở phía dưới đứa nào đứa nấy cũng đứng hình, gõ lên bàn và nói:

- Tiết học lịch sử mà mấy đứa lại không mang sách giáo trình theo sao? Đều đang nghĩ gì thế, có phải chờ được nghe kể chuyện đúng hay không? Thái độ học tập của mấy đứa cứ như vậy, sao có thể học tập tốt được? Ngày hôm nay, hễ người nào không mang theo sách giáo trình, hoặc vừa đứng vừa học, hoặc có thể đi ra ngoài, nhớ kỹ, lần sau nếu còn không thay đổi thái độ, không cần phải tới đây học nữa!

Đúng là một trận bão tố, chúng tôi nhìn nhau một lần nữa, cô giáo Nam Cung này, có phải hôm nay uống lộn thuốc hay không? Không phải cô đã nói lần trước sao, hơn nữa, cô đã nói rằng xưa nay cô đều chưa từng đề cập đến sách giáo khoa mà. Tôi nhớ rõ nàng đã nói rằng sách giáo khoa chỉ là lừa người, chuyện này là sao đây...

Có người bắt đầu nhỉ giọng thầm thì: Đây không phải là chị em song sinh với cô giáo Nam Cung chứ? Làm thế nào lại cảm giác không phải cùng một người, dữ dằn như thế...

Cô giáo Nam Cung lập tức liếc nhìn hắn:

- Em kia, mau đứng lên cho cô!

Bạn học kia cả người run rẩy, giống y như bị điện giật, sau đó ngoan ngoãn đứng lên...

Cô giáo Nam Cung lập tức gào thét:

- Mấy đứa hôm nay đi học, không có ai mang theo sách giáo trình hết phải không? Vậy thì cả lớp đứng dậy hết nghe cô dạy học!

Lời nói của nàng như ẩn chứa một loại ma lực nào đó, tôi nhìn thấy tất cả mọi người trong lớp đều đứng dậy, mắt to dòm mắt nhỏ, từng người từng người một hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó---- Tất cả đều đồng loạt đứng dậy!

Ông trời ơi, lời này của nàng sao có hiệu quả thế? Bạn biết đấy, một cô giáo có uy quyền như thế, hình như chỉ có ở tiểu học tôi mới gặp được tình huống này, sau khi lên cấp hai, những người có can đảm đối nghịch lại với giáo viên cũng không ít, làm sao lên đại học, càng biết nghe lời hơn vậy?

Tất cả bạn học trong lớp, dù nam hay nữ, tất cả đều đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô giáo Nam Cung, giống như đang chờ đợi nàng nói chuyện vậy.

Đương nhiên, ngoại trừ tôi.

Nếu như nàng đã không nói về Tần Thủy Hoàng cùng với Triệu Khuôn Dận, tôi còn ở đây làm cái rắm gì?

Ánh mắt của cô giáo Nam Cung đã quay sang tôi, ánh mắt kia giống như hiện lên vẻ răn đe cùng uy hϊếp, nhưng còn lẫn trong đó một tia nghi hoặc. Nàng chớp chớp mắt và chuẩn bị nói chuyện, tôi liền từ từ đứng dậy.

Nàng nhìn thấy tôi đứng lên, sắc mặt có chút thoải mái, nhìn chằm chằm tôi một hồi, sau đó mở sách giáo trình ra, nói lớn:

- Nếu mọi người đều tôn sư trọng đạo như thế, vậy chúng ta vào học được rồi, dù sao cô cũng đứng, mấy đứa cũng không lỗ lãi gì, dưới đây, cô xin....

Nàng còn chưa nói xong, tôi liền ngắt lời của nàng:

- Xin lỗi, cô giáo ơi, em có thể đi ra bên ngoài không?

Nàng quay đầu lại, trông như một con quái vật, nhìn chằm chằm tôi, ánh nhìn sắc bén như đang ẩn chứa một con dao.

- Em nói cái gì?

- Híc, em nói, em muốn đi ra ngoài ạ, em không mang theo sách giáo trình, em cũng không muốn đứng, nên em muốn đi ra ngoài ạ...

Nói thật, tôi đã bị ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ dọa người của nàng làm cho hết hồn, nhưng tôi vẫn bình tĩnh, trấn định biểu đạt rõ ràng ý muốn của tôi, xung quanh nhiều người như vậy, lẽ nào nàng dám cắn ca sao?

Nàng nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu, nhưng lại từ từ nở nụ cười.

- Được rồi, em có thể đi ra bên ngoài, em có quyền đưa ra sự lựa chọn của bản thân, nhưng vào buổi học tiếp theo cô hy vọng em có thể tuân thủ quy củ.

Ấy, sao vẻ mặt lại ôn hòa như thế? Tôi nhìn cô giáo Nam Cung đột nhiên trở nên dịu dàng, nhún vai một cái, cũng không hề nói gì nữa, liền quay người rời khỏi chỗ ngồi và bước ra khỏi phòng học.

Hô, vừa mới bước ra được cánh cửa phòng học, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác thật kỳ quái, chỉ cần ở trong đó, không biết làm sao tim của tôi lại đập thật nhanh, cả người đều cảm thấy căng thẳng.

Bà cô Nam Cung Phi Yến này, làm sao đột nhiên thay đổi lớn như thế? Giống như biến thành một người khác, còn có, mấy bạn học trong lớp hôm nay cũng kỳ quái nữa, nàng vừa nói một câu, tất cả liền trở thành bé ngoan nghe lời, không ai dám hó hé gì?

Ngay cả cái tên hay nghịch ngợm quậy phá chuyên môn đi gây sự như A Long, cũng đều câm như hến, không chỉ không lên tiếng, mà sau khi đứng lên cũng không dám cử động gì, cũng không dám thở mạnh một chút.

Điều này có chút không đúng...

Trong lòng tôi cảm thấy nghi ngờ, vừa mới bước ra khỏi phòng học được vài bước, liền nghe được tiếng giảng dạy của Nam Cung Phi Yến ở bên trong.

Tâm tư tôi chuyển động, ngày hôm nay nàng hơi khác thường, thử nghe vài câu cũng được, để xem rốt cuộc ngày hôm nay nàng sẽ nói cái gì.

-...Sau khi Tần Thủy Hoàng chết, thái giám Triệu Cao cùng với thừa tướng Lý Tư giữ bí mật không chịu tổ chức đám tang, mượn dùng danh nghĩa của Tần Thủy Hoàng để tuyên bố chiếu chỉ bí mật, gϊếŧ chết giám quân ở biên giới phía bắc là công tử Phù Tô, hại chết đại tướng Mông Điềm chuyên chống lại Hung Nô, ủng hộ Hồ Hợi làm hoàng đế, sử xưng là hoàng đế thứ hai của nhà Tần. Sau đó Triệu Cao bắt đầu chuyên quyền, mâu thuẫn trong nước càng lúc càng trở nên gay gắt, quần hùng các nơi cùng nhau nổi lên, thiên hạ trở nên loạn lạc. Sau đó, Lưu Bang Hạng Vũ đứng lên tranh đoạt thiên hạ, đã giành được chiến thắng, thành lập nên chính quyền Tây Hán, hai trăm năm sau, Vương Mãng soán ngôi vua nhà Hán, sau đó lại có Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú thành lập nhà Đông Hán, lại qua hai trăm năm sau, nhà Đông Hán diệt vong, tiến vào thời kỳ tranh đoạt thiên hạ của tam quốc. Được rồi, bài học ngày hôm nay đến đây là hết...

Ấy? Tôi nghe xong mà sững sờ đứng im ở bên ngoài cánh cửa. Chỉ mấy câu nói như thế, tiết học lịch sử về sự phát triển của nhà Tiền Tần cùng với Lưỡng Hán liền xong? Mới có hai phút!

Thực ra nàng giảng cũng không sai, vốn nó chỉ có như thế, mà điều này sao lại gạt người thế?

Tiếng bước chân của Nam Cung Phi Yến đã đi gần tới cánh cửa, nhưng lại dừng lại một lát:

- Đúng rồi, một hồi chuông tan học vang lên, các em mới có thể tan học...

Mẹ nó, nàng đúng là muốn kết thúc buổi học? Không được, tôi phải chạy nhanh lên, không cho nàng thấy tôi đang nghe trộm được.

Tuy nhiên, tôi mới vừa chạy được vài bước thì bị nàng bắt được.

- Em kia, đứng lại cho cô!

Âm thanh của Nam Cung Phi Yến vang lên sau lưng.

Tôi bất đắc dĩ đành phải quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt lại thấy được Nam Cung Phi Yến đã khôi phục lại tinh thần phấn khởi, dáng vẻ gợi cảm, quyến rũ mềm mại như trước đây, ánh mắt của nàng cứ nhìn lên nhìn xuống khắp người tôi, làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên, đang muốn hỏi nàng muốn gì, nàng lại mỉm cười với tôi rồi nói:

- Mười phút sau, em nhớ đến phòng làm việc của cô một lúc.

Một lần nữa, tôi cảm thấy chết lặng, làm sao đây, muốn phụ đạo cho riêng tôi?

Mười phút sau, trong phòng làm việc của nàng.

Tôi vẫn không kìm chế được lòng hiếu kỳ mãnh liệt của bản thân, tôi rất muốn biết, vị cô giáo Nam Cung này rốt cuộc muốn làm cái gì.

- Hàn Thanh Thiên, ngày hôm này có phải em cảm thấy rất bất mãn với cô không?

Cô giáo Nam Cung ngồi ở phía sau bàn làm việc hỏi, bàn tay của nàng đang đùa nghịch một cây bút máy, nhẹ nhàng cắn môi, vừa nhìn qua, giống như đang muốn quyến rũ tôi vậy.

- Híc, em không có...

Tôi né tránh ánh mắt của nàng, con mắt nhìn thẳng trần nhà nói.

- Không có? Vậy em tại sao lại ngước đầu lên trời mà nói chuyện với cô, bộ không phục sao?

Giọng nói của nàng mang theo vẻ nghi vấn.

- Chuyện này....không phải như vậy.

Tôi chửi thầm một câu, vội vàng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà, nhưng vừa vặn thấy được bàn chân của nàng ở phía dưới gầm bàn, mẹ nó, lại không mang giày, ngón chân cứ đang ngoe nguẩy, đây là muốn làm gì?

- Thực ra cô biết, ngày hôm nay em cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng điều này cũng không thể trách cô được.

Nàng đột nhiên nở nụ cười,

- Đương nhiên, cô làm như vậy là không đúng, nhưng em nên biết, cô phải tìm được một lý do, mới có thể đơn độc gặp mặt cùng em có đúng không?

- Dạ...

Lời nói này của nàng còn kỳ quái hơn, tôi theo bản năng nhìn xung quanh, trong phòng làm việc không có bất kỳ giảng viên nào khác, chỉ có hai người là tôi với nàng, đột nhiên trong lòng thầm nghĩ vu vơ: Không phải nàng coi trọng tôi chứ? Ông trời ơi, tình yêu ngang trái giữa cô giáo gợi cảm và anh học trò đẹp trai? Vậy phải làm sao bây giờ...

Nam Cung Phi Yến nhìn thấy vẻ quái lạ trên mặt của tôi, sau đó tiếp tục nói:

- Cái kia, bây giờ em có biết, cô kêu em đến đây là có việc gì không?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

- Dạ không, em có biết gì đâu...

Đột nhiên vẻ mặt Nam Cung Phi Yến trở nên trịnh trọng:

- À ừ, thực ra, ở trong trường học này chúng ta nên duy trì quan họ cô-trò vẫn tốt hơn, điều này cô hiểu, nhưng có mấy lời cô không thể không nói trước với em, nếu không...

Tôt đột nhiên trợn to hai mắt, nếu không thì sao đây?

Nàng bỗng nhiên sầm mặt lại:

- Nếu không cô không muốn phát sinh khả năng xung đột cùng với em.

Trong lòng tôi đột nhiên chìm xuống, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ hồ đồ hỏi:

- Cô giáo Nam Cung, cô rốt cuộc...rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Em càng lúc càng cảm thấy hồ đồ rồi đó...

Thực ra tôi càng lúc càng cảm thấy bối rối hơn. Tại sao nàng lại muốn xảy ra xung đột cùng với tôi?

- Được rồi, sắp đến tiết học tiếp theo rồi, nơi này không tiện nói chuyện, em đi về trước đi.

Vừa nói, Nam Cung Phi Yến vừa viết thật nhanh một dòng chữ vào tờ giấy, sau đó đưa cho tôi,

- Đây là địa chỉ bây giờ của cô, sau khi tan học vào chiều hôm nay, cô ở nhà chờ em.

- Cô ơi, cô...

Tôi cảm thấy không làm rõ ràng được tình hình rồi, thậm chí có chút sợ hãi không đâu, vừa muốn nói chuyện với nàng, nhưng lập tức bị nàng ngắt lời.

- Dĩ nhiên, có thể em cũng không muốn cùng cô phát sinh ra bất kỳ xung đột nào, nhưng cô vẫn nghĩ, có mấy lời nếu như không nói rõ ràng trước, sau đó lỡ có xảy ra chuyện gì, rất khó để giải quyết.

Nàng dừng dại, ánh mắt nhấp nháy nhìn tôi, còn nói,

- Được rồi, em cứ đi về trước đi, chúng ta lại nói tiếp vấn đề này vào chiều hôm nay.

Sau khi ra khỏi được văn phòng, cả người tôi vẫn cứ nghĩ lung ta lung tung, chuyện gì đang xảy ra? Nữ giảng viên xinh đẹp câu dẫn nam học sinh sao?

Tôi theo bản năng nhìn nhìn gương mặt của mình trước một tấm kính, lại sờ sờ mặt một lát, hí hí, thì ra mình cũng thật đẹp trai...

Tôi quay trở lại ký túc xá, mà cả người giống như đang bay trên mây, nhưng tôi chưa kịp đi vào, Tân Nhã lại vừa vặn đi ra từ phía đối diện.

Sau khi trở lại trường học, nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng kia, ánh mắt đượm buồn, nàng nhìn tôi, hơi do dự một chút, rồi mới nói:

- Chị muốn tìm em để nói chuyện một lát....

Ặc, lại muốn tìm tôi để nói chuyện? Được rồi, thực ra tôi cũng đã muốn sớm cùng nàng trò chuyện, nhưng làm sao lại trùng hợp thế chứ?

- Lúc nào, bây giờ luôn sao?

Tôi nhìn xung quanh rồi nói.

- Không, buổi chiều sau khi tan học đi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói.

Tôi muốn xỉu quá, ngay cả thời gian cũng giống nhau? Tôi hơi do dự cân nhắc một lát, sau đó nói với nàng:

- Sau khi tan học em có việc cần giải quyết, hay như vậy đi, tối nay tám giờ, ngay ở tòa nhà thực hành bên cạnh sân vân động bên kia, có được hay không?

Nàng suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý:

- Tốt, tám giờ tối nay, không gặp không về.

Nhưng tôi lại thở dài nói:

- Nếu như tám giờ tối nay em còn chưa có mặt, chị cũng không cần phải đợi đâu, thuận tiện giúp em báo cảnh sát luôn...

(*) Nhà Đông Hán cùng với Tây Hán