Chương 45: Trở Về Trường Học

Trần Hàn Dương đã tỉnh lại, nhưng biểu hiện của hắn có chút ngây dại, thẫn thờ nhìn chúng tôi, vẻ mặt của hắn tràn đầy nghi ngờ, giống như bị mất trí nhớ. Chúng tôi phải kiên nhẫn nói với hắn những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, hắn mới dần dần nhớ lại được.

Đối mặt với những câu hỏi của chúng tôi, hắn nói rằng lúc đó hắn đang đi tiểu trong khu rừng, bỗng nhiên nhìn thấy được tại vách núi cách đó không xa, có một người trẻ tuổi với khuôn mặt tràn đầy tà khí đang vẫy tay với hắn. Vì thế, hắn không biết bị làm sao, giống như ma nhập, đi theo người trẻ tuổi kia về phía trước, trong lòng vẫn còn có ý thức, biết điều này có gì đó không ổn, nhưng không thể kiểm soát được hành động của bản thân.

Đi được một đoạn đường, đột nhiên không biết từ nơi nào nhảy ra một con khỉ lông đen quái lạ mà xấu xí, hướng về phía hắn cào cắn, trong lòng hắn hoảng loạn né tránh, nhưng bị trượt chân, liền té xuống vách núi, ngay lập tức cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm, cả người như đang trôi nổi, giống như hắn đang nhìn thấy thân xác hắn rơi xuống, sau đó con khỉ quái dị kia lại lao lên, rồi hắn bất tỉnh.

Mọi chuyện về sau, hắn không nhớ gì cả, giống như một cơn ác mộng, trong mộng cảm thấy lung tung, nhưng khi hắn thức dậy lại quên mất. Tuy nhiên,Trần Hàn Dương có nói, hắn nhớ dường như hắn đã nhìn thấy tôi, nói tôi đánh chạy con khỉ quái dị kia, hơn nữa tôi còn nói với hắn, gì mà sau khi hắn chết rồi, thì sẽ không tán gái được nữa.

Tôi cũng không còn gì để nói, tên này bị sinh hồn ly thể, cái gì cũng không nhớ rõ, vậy mà lại nhớ rõ được tôi nói với hắn chết rồi thì không tán gái được, xem ra, hắn đối với hai từ này đúng là nhớ mãi không quên...

Nhưng dựa theo tình huống mà hắn nói, người trẻ tuổi có khuôn mặt xấu quắc kia chính là then chốt, bây giờ để ý, sau khi Trần Hàn Dương rơi xuống sườn núi, hơn phân nửa là đã bị kéo đi. Hơn nữa, con khỉ quái dị sơn tiêu kia, nhất định có quan hệ cùng với tên đó, dựa vào thời điểm tiếng còi phát ra mà phân tích, nói không chừng con sơn tiêu kia chính là do tên kia nuôi dưỡng.

Tất nhiên, nuôi dưỡng sơn tiêu, việc này nói ra có chút khó tin, trên thực tế, cho dù ở trong cấm kỵ bút ký, hay một số tài liệu tương tự tôi đã thấy trước đây, đều không có thuyết pháp này.

Nhưng lần này, ngoại trừ điều đó cũng không có những giải thích khác, bởi vì Trần Hàn Dương bị sơn tiêu tấn công, chính là bị người trẻ tuổi kia dẫn đi, rời xa sườn núi của chúng tôi, nên mới xảy ra chuyện, nếu không, chỉ cần hắn hét lên, thì tất cả chúng tôi đều có thể nghe được.

Rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai, làm như vậy với mục đích gì? Liệu con quỷ nước kia có quan hệ gì với hắn không?

Trong lòng tôi cảm thấy băn khoăn, xem ra, chuyện này cũng không phải chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên như mặt ngoài.

Ngoại trừ tôi, mọi người đều cảm thấy như lạc vào sương mù, họ không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sở Kỳ và Vương Vũ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, bắt đầu từ ngày hôm qua, bọn họ cũng không hỏi bất kỳ điều gì, nhưng tôi nghĩ, bây giờ cũng đến lúc giải thích cho bọn họ rồi.

Vì vậy, tôi đã nói với bọn họ rằng ngày hôm qua, Trần Hàn Dương bị quỷ núi mê hoặc.

Sở Kỳ kinh ngạc nói lớn, quỷ núi? Có phải là nữ quỷ ở trong núi không?

Vương Vũ cũng nói, không, không đúng đâu, quỷ núi bên trong những thần thoại cổ đại, nên là những nữ thần, chẳng hạn như quỷ núi bên trong tập thơ “Cửu ca” của Khuất Nguyên, cưỡi báo đỏ, dắt chồn hoa, là một hình tượng thiếu nữ rất ngay thẳng, mang theo vẻ thần thánh cùng hoang dã, làm sao là một người trẻ tuổi được, còn con khỉ quái dị kia lại là chuyện gì?

Thực sự tôi phục những người ở ngành mỹ thuật lắm rồi, tính nghệ thuật đúng mạnh mẽ. Tôi nói con quỷ núi này tên gọi là sơn tiêu, là một truyền thuyết trong dân gian, không phải là truyền thuyết trong thần thoại, là quái vật do oán khí của người chết ngưng tụ mà thành, mà không phải là một thiếu nữ ngay thẳng mang bản chất hoang dã.

Tôi phải phí miệng lưỡi hết cả buổi, mới giải thích cho bọn họ rõ ràng lai lịch của quỷ núi, sơn tiêu, cùng với tai nạn ngày hôm qua của Trần Hàn Dương. Lần này, tất cả bọn họ đều hiểu, ai cũng cảm thấy líu lưỡi, mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó Sở Kỳ chỉ tôi nói với Trần Hàn Dương:

- Có nghe chưa hả, mạng của cậu ngày hôm qua được người ta cứu, nếu không phải do cậu đi ị đi tiểu nhiều, làm sao lại xảy ra nhiều phiền phức như vậy?

Khuôn mặt Trần Hàn Dương lúng túng, miễn cưỡng quay mặt về phía tôi nở nụ cười, xem như biểu thị lòng biết ơn, tôi cũng không để ý đến hắn, tôi biết hắn vẫn còn chưa tin, nhưng việc này cũng không trọng yếu, tôi chỉ làm những gì mình muốn làm, tôi không mong đợi phải được người khác trả ơn.

Vào lúc này, Đinh Linh Linh cũng đi ra ngoài, trông bộ dạng nàng khá ổn, ngoại trừ tinh thần có chút hơi uể oải. Nàng nhìn chúng tôi, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, biểu hiện có chút không được tự nhiên, như vậy chắc Tân Nhã đã nói với nàng chuyện nàng rơi xuống sông đêm hôm qua, nếu không cũng không cách nào giải thích được tại sao buổi sáng vừa mới tỉnh lại, nàng đã thấy mình bị bọc trong tấm mền với cơ thể trần như nhộng.

Nàng nhìn tôi và nói:

- Cảm ơn em.

Tôi lắc đầu:

- Đừng cảm ơn em, nếu chị muốn cảm ơn, nên cảm ơn Tân Nhã, là chị ấy đã cứu chị.

Đám người Sở Kỳ ngạc nhiên, chuyện đêm hôm qua, họ không biết gì cả.

Tôi chậm rãi nói với tất cả bọn họ:

- Mọi người phải nhớ kỹ, chỉ có nói lời thật lòng, mới là một người bạn chân chính, giống như ngày hôm qua, nếu như chúng ta nghe lời của Tân Nhã, không tới nơi này, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị ấy chỉ muốn giúp chúng ta mà thôi, bởi vì, chị ấy có thể dự đoán được nguy cơ sắp xảy ra trong tương lai, tuyệt đối không phải lời nói của chị ấy mang theo ác ý, cũng không phải một lời nguyền rủa gì cả, chị ấy là một người hiền lành, năng lực của nàng có thể trợ giúp được nhiều người hơn, vì vậy, sau khi chúng ta trở về, tôi hy vọng mỗi người trong chúng ta có thể giúp đỡ Tân Nhã, giúp xua tan đi sự hiểu lầm của mọi người đối với chị ấy, được không?

Mọi người nhìn nhau một chút, rồi đồng thời gật đầu, ngay cả Trần Hàn Dương cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng, giống như cảm thấy xấu hổ về thái độ của hắn ngày hôm qua. Sở Kỳ mỉm cười và ôm lấy Tân Nhã, nói:

- Tân Nhã vốn là bạn tốt của chúng ta mà, tôi đã sớm biết, những điều nàng nói, chỉ muốn trợ giúp cho mọi người mà thôi.

Mà ánh mắt Tân Nhã nhìn tôi vào lúc này, tràn đầy sự cảm kích.

Đang nói chuyện, lão trưởng thôn mang một số người tới, nhìn thấy Trần Hàn Dương đã tỉnh lại, vết thương cũng đã tốt hơn phân nửa, đốm đen đã biến mất rất nhiều, đều cảm thấy rất kinh ngạc, ca ngợi biện pháp của tôi quả nhiên có hiệu quả, hắn nói, nhìn tình huống này, người học sinh này không cần đến ba ngày thì vết thương có thể khỏi hẳn.

Sau khi ăn bữa sáng, tôi âm thầm hỏi lão trưởng thôn về chuyện liên quan đến sơn tiêu và tình hình của con sông nhỏ kia.

Hắn nói rằng trên núi xưa này chưa hề có loài khỉ lạ sơn tiêu, sông nhỏ do những con suối hội tụ mà thành, trong suốt thấy đáy, hơn nữa không bao giờ có chuyện người nào chết chìm.

Câu trả lời của hắn, để cho tôi càng thêm chắc chắn đây không phải là một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng tôi vẫn nói cho hắn biết, việc ở dòng sông cũng có một con khỉ kỳ lạ, để cho hắn không được lộ ra bên ngoài, mà lặng lẽ phái người quan sát một thời gian rồi tính, bởi vì rất có khả năng, con khỉ quái dị kia sau khi thấy chúng tôi đi, nó cũng rời đi luôn.

Hay nói cách khác, mọi chuyện này đều nhằm vào chúng tôi mà đến.

Hoặc, nhằm vào một người nào đó trong chúng tôi.

Tôi không xác định được.

Vào buổi chiều, Trần Hàn Dương đã có thể tự do di chuyển, nhưng còn có chút không được tự nhiên, sau khi chúng tôi thương lượng một phen, liền nói lời tạm biệt cùng với lão trưởng thôn, hắn muốn giữ chúng tôi lại làm khách vài ngày, tôi mỉm cười và nói rằng nếu như ngày mai chúng tôi không xuất hiện đúng giờ ở lớp học, sợ rằng nhà trường sẽ đi báo án mất, Trần Hàn Dương đã không có vấn đề gì nữa, cũng nên trở về dưỡng thương.

Liền như vậy, mấy người chúng tôi thu thập ba lô, Vương Vũ đỡ lấy Trần Hàn Dương, người trong thôn đã sắp xếp một chiếc xe để đưa chúng tôi ra đường lớn, ở nơi đó có xe đò đi qua, có thể đưa chúng tôi trở lại thành phố.

Sau nhiền pha trắc trở, rốt cuộc đến lúc trời tối, chúng tôi coi như đã trở lại trường học, từng người ai nấy đều kiệt sức, cả người tơi tả, mấy người trong ký túc xá vừa thấy chúng tôi liền nghi ngờ, chắc trong lòng họ đang nghĩ, mấy người này không phải đi dã ngoại vẽ thực vật sao, làm thế nào giống như đi đánh giặc về thế?

Tôi đem thứ thuốc kia mang về, Vương Vũ nhận lấy rồi đem Trần Hàn Dương về ký túc xá, giúp cho hắn bôi thuốc, Tân Nhã cùng với Sở Kỳ cũng đưa Đinh Linh Linh trở lại, tuy rằng Đinh Linh Linh không có gì đáng lo, nhưng hồn phách cũng chịu chút ít tổn thương, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhìn vào bóng lưng của mỗi người bọn họ, tôi âm thầm thờ phào nhẹ nhõm, tất cả những thứ này, cũng coi như đã kết thúc.

Nhưng tôi cũng biết được, tất cả những điều này, chỉ mới là khởi đầu.

Đêm hôm ấy, tôi suy đi nghĩ lại về những chi tiết nhỏ nhất, không thể không cảm thán, thì ra cấm pháp của Hàn gia còn rất nhiều điều huyền bí, chỉ có điều tại sao khi sử dụng chiếc nhẫn huyết ngọc này, lại có một cảm giá bị đâm đau đớn xót ruột xót gan, tại sao lại máu trong cơ thể lại điên cuồng như vậy?

A Long cùng với Tiểu Hồ Tử đều đã ngủ say, tôi mở đèn ở đầu giường, quan sát cẩn thận nhẫn huyết ngọc, phát hiện được nhẫn huyết ngọc lúc này chỉ như một chiếc nhẫn có màu đỏ như máu, ở mặt trên cũng không có máu đang lưu chuyển, mà có màu sắc đỏ sậm, cực kỳ giống màu sắc của máu sau khi đông lại.

Trong lòng tôi cảm thấy nghi ngờ, lật qua lật lại huyết nhẫn ngọc lần nữa, quan sát cẩn thận nó trong ánh sáng của ngọn đèn, thấy được bên trong có một cái lỗ rất nhỏ, giống như lỗ cây kim vậy. Tâm niệm tôi vừa động, từ bên trong lỗ nhỏ kia bỗng lòi ra một cây kim, dài khoảng nửa centimet, dưới ánh đèn, mũi nhọn hơi ánh lên một màu đỏ.

Tôi đột nhiên hiểu rõ, thì ra trong chiếc nhẫn này còn có một cơ quan tinh xảo như vậy, có thể cảm ứng được tâm niệm của tôi, dùng kim đâm vào ngón tay tự nhiên sẽ chảy ra máu, mà chiếc nhẫn này tựa hồ có công năng hấp thu máu, bởi vậy nên lúc nó hút máu vào bên trong, sẽ sản sinh ra hiệu ứng máu di chuyển, trên thực tế, dòng máu của tôi chính là vật dẫn để kích hoạt năng lực của nhẫn huyết ngọc.

Nhìn vào chiếc nhẫn thần kỳ mà quỷ dị này, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên vô số ý nghĩ, trong những năm tháng dài đằng đẵng đã qua, món cấm vật này của Hàn gia, từng hấp thụ qua bao nhiêu dòng máu của tổ tiên? Diệt trừ bao nhiêu yêu ma quỷ quái?

Lại vận dụng tâm niệm lần nữa, phía trước chiếc nhẫn đột nhiên cũng thò ra một đầu kim, nhưng đầu kim này dài khoảng nửa inch, hình dạng cùng với cây kim bên trong cũng giống hệt nhau, ngoại trừ việc mũi kim này lập lòe ánh sáng màu xanh, nhìn qua sắc bén cực kỳ.

Một lần nữa tôi đã rõ ràng, lúc ở dưới nước, con quỷ nước kia ăn một đấm của tôi, giống y như bị trọng thương, có lẽ trong lúc vô tình tôi đã dẫn động mũi kim này, đâm vào trong cơ thể của quỷ nước, mới làm cho nó trọng thương phải đào tẩu, nếu không chỉ bằng cú đấm kia của tôi, không thể có hiệu quả như vậy.

Nghĩ thông suốt chuyện này, tôi thầm thở dài, xem ra con đường tương lai mà tôi phải đi còn rất dài, bí mật cấm kỵ sư của Hàn gia, e rằng còn nhiều hơn nữa.

Tôi tắt đèn, cẩn thận đem nhẫn huyết ngọc thu lại, một lẫn nữa đeo ở trước ngực, ngủ một giấc bình yên.

Tiếp theo, có lẽ tôi nên đi nói chuyện với Tân Nhã, liên quan đến việc tầng thượng ở ký túc xá nữ sinh, vấn đề của con nữ quỷ kia.

À, đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, ngài mai là thứ hai, có tiết của vị cô giáo Nam Cung mị hoặc kia, lại phải có mặt ở trên lớp rồi...