Chương 34: Soi Gương Lúc Nửa Đêm

Tôi vốn cho là chuyện này sẽ có chút khó khăn, may mà hai ngày sau, Sở Kỳ hào hứng chạy tới nói cho tôi biết cô ấy đã thuyết phục được Tân Nhã, vào cuối tuần này, sẽ đi dã ngoại cùng với chúng tôi.

Tin tức này khiến cho tôi rất vui, có cơ hội ở chung với nhau, nói không chừng tôi sẽ có thể từ từ làm tan chảy trái tim đang đóng băng của Tân Nhã.

Mà cô gái Sở Kỳ này, quả thực cũng rất nhiệt tình, tôi có thể thấy được, nàng cũng thật lòng muốn giúp đỡ Tân Nhã.

Vào hôm nay, lại đến tiết học lịch sử của cô giáo Nam Cung, ở trong phòng học đã sớm ngồi đầy người, thậm chí mấy hàng ghế thường để trống hôm nay cũng ngồi chật người, có vẻ như tiết học phong thủy độc đáo lúc trước đã hấp dẫn mọi người, giống như đang được nghe kể chuyện xưa vậy, hơn nữa lần trước còn chưa nói đến mấu chốt đã tan học, chắc lần này tới là nghe được đáp án đây.

Không nghĩ tới, vừa đến giờ vào lớp, nhưng đi vào lại là một lão giả, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, hắn nói với chúng tôi, hai ngày này cô giáo Nam Cung có việc, mọi việc giảng dạy đều do hắn tới đảm nhiệm, đến tuần tới, thì cô giáo Nam Cung sẽ quay trở lại dạy tiếp.

Tin tức này không khác gì một đòn đánh thẳng vào trong lòng, đả kích thế này, giống như lúc còn bé, đang xem phim hoạt hình đột nhiên bị cúp điện, dẫn bạn gái đến lùm cây chơi thì bị phát hiện, thật vất vả mới tiết kiệm được chút tiền phải dâng lên hết cho phụ huynh...

Cả lớp dường như lâm vào một bầu không khí vô cùng chán nản và u ám, tôi nghĩ chạy trốn, nhưng vẫn không tìm thấy được cơ hội, nhưng vẫn phải kể đến mấy tên ngồi ở hàng ghế sau, nhân cơ hội chạy từ cửa sau, bà ngoại nó, nếu sớm biết tôi cũng ngồi ở phía sau.

Người giảng viên này đang giảng về lịch sử chung của Trung Quốc, hay là thời cổ đại, nhưng đáng tiếc, dù có giảng dạy thế nào đi nữa, thì cũng chỉ có chừng đấy.

Có câu:

"Đường Nghiêu, Ngu Thuấn, Hạ, Thương, Chu

Xuân Thu Chiến Quốc loạn không tả

Tam quốc thời Hán, Tấn thống nhất

Triều Bắc Triều Nam đối đầu nhau

Tùy Đường năm đời lại mười quốc

Tống, Nguyên, Minh, Thanh hết đế vương."

Nhìn xem, tổng cộng chỉ có sáu câu nói, hết bài.

Những ngày tháng nếu mà bạn có hy vọng, nó sẽ trôi qua rất chậm, tôi đợi có mấy ngày mà như trôi qua vài tháng vậy, rốt cục cũng đến được được cuối tuần.

Một đêm trước khi khởi hành, tôi ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc, thực ra thì tôi cũng chẳng có gì để thu thập cả, chỉ có một túi nhỏ, trong đó đặt một ít bộ đồ đơn giản và đồ vệ sinh cá nhân, bởi vì theo kế hoạch thì chúng tôi phải qua đêm ở ngoài, thứ bảy bắt đầu xuất phát, chiều chủ nhật mới trở về.

Việc sắp xếp này là do tôi đồ nghị, tôi nói với Sở Kỳ, nếu muốn mở ra khúc mắc trong lòng Tân Nhã, cách tốt nhất chính là phải rời đi trường lâu một chút. Sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhau đi xem mặt trời mọc, vừa vặn bọn họ có thể vẽ thực vật, vẽ phong cảnh mặt trời mọc, như vậy cũng coi như vẹn cả đôi bên.

A Long nằm ngửa trên giường, vừa soi gương vừa nặng mụn, một bên nhìn về phía tôi nói:

- Tiểu Thiên, cậu thực sự muốn tiếp cận cô gái tên Tân Nhã kia sao? Tôi nói tiểu tử cậu, sẽ không phải là chết mê chết mệt nàng đó chứ?

Tôi mỉm cười:

- Đã nói với cậu rồi, tôi chỉ muốn trợ giúp nàng mà thôi, lẽ nào cậu nhẫn tâm khi thấy một cô gái xinh đẹp như vậy mà suốt ngày ủ rủ không vui sao?

A Long gãi gãi đầu, nói:

- Thôi dẹp đi, nói hết nửa ngày vẫn là cậu coi trọng người ta, tâm tình tôi bởi vì chuyện mấy ngày trước mà còn không được tốt đây, sao cậu không mang tôi đi du ngoạn?

Tôi không thể nhịn được nở nụ cười, mà Tiểu Hồ Tử đọc sách ở một bên nghe không ưa, hét lớn:

- Con mẹ nó, lời này mà cậu cũng dám nói ra được, cậu có phải là một đại cô nương đâu, đưa cậu lên núi làm cái rắm gì?

A Long không chịu thua kém:

- Con mẹ nó, có tin hay không lão tử sẽ làm cho cậu nở hoa?

Tôi vừa cười vừa vỗ hắn một cái, sau đó lấy luôn cái gương trong tay hắn, nói:

- Được rồi, hơn nửa đêm thì không được soi gương, nhanh tắt đèn đi ngủ đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm nữa.

A Long nói:

- Ấy ấy, đừng lấy cái gương mà, còn có một cục mụn nặn chưa xong đây.

Tiểu Hồ Tử bĩu môi nói:

- Nặn cái rắm, cả ngày chỉ biết nặn, nếu nhịn không được thì đi tìm em gái nào đó đi, nhìn cái khuôn mặt đầy mụn của cậu, mà cậu không biết nửa đêm không được soi gương sao, sẽ gọi quỷ đó!

- Gọi quỷ tới? Hắc hắc, bà ngoại tôi đã từng nói với tôi như vậy, nhưng lần nào tôi cũng không nhìn thấy quỷ, mấy cậu nói có kỳ quái hay không? Nói cho cậu biết, lão tử trời sinh bát tự rất mạnh mẽ, quỷ cũng phải sợ tôi, hiểu chưa hả?

Hắn ngước cổ lên, bộ dạng không chịu phục kẻ nào, tôi âm thầm lắc đầu, đưa tấm gương để ở trước mặt hắn, nói với hắn:

- Hãy nhìn xem, trong gương có gì?

A Long sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn vào trong gương:

- Có là có cái gì, chỉ có mình tôi mà, tôi nói này, không phải cậu muốn hù dọa tôi đấy chứ?

Tôi lắc đầu và nói:

- Để tôi nói cho cậu biết, việc soi gương vào lúc nửa đêm, thực tế thì cậu sẽ không dễ dàng nhìn thấy quỷ, trừ phi lúc ấy bên cạnh cậu vừa vặn có một con quỷ, bởi vì tấm gương là một đồ vật thông linh, việc nửa đêm không thể soi gương có hai nguyên nhân, thứ nhất vì gương là một trong ba con đường có thể thông với chốn âm phủ, vào lúc nửa đêm, nếu có quỷ hồn muốn thông qua tấm gương của cậu để trở lại cõi âm, vào lúc đó cậu sẽ phải đυ.ng chạm với quỷ. Thứ hai, chính là tấm gương là một vật thuần âm, có thể hấp thu dương khí của người, vào ban đêm là lúc mà con người có dương khí yếu nhất, vì vậy nó sẽ dẫn đến một vài sự tình không ngờ tới, đồng thời nó cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cậu. Cậu có hiểu không?

Hai mắt A Long trừng lớn, nhịn không được run cầm cập:

- Mẹ nó, điều mà cậu nói quả thật đáng sợ, nhanh nhanh lấy nó cất đi, mẹ kiếp, từ này về sau tôi sẽ không bao giờ nhìn vào gương nữa...

Tiểu Hồ Tử cười hắc hắc nói:

- Nguyên lai lá gan Long ca của chúng ta lại nhỏ bé như vậy, đúng rồi, tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện có được không? Đó là một đứa trẻ vào nửa đêm quay mặt vào tấm gương, chơi kéo búa bao với chính mình, nhưng cuối cùng nó khóc, cậu có biết tại sao không?

A Long sửng sốt một chút, theo bản năng nói:

- Tại...Tại sao vậy?

Tiểu Hồ Tử nở một nụ cười rùng rợn:

- Bởi vì....nó thua...

- Con mẹ nó, đi chết hết đi, không cho phép ai lại hù dọa tôi nữa!

A Long chui người vào trong chăn, cũng không chịu thò ra ngoài nữa.

Tôi không thể nhịn được nở nụ cười, kỳ thực tôi cũng có ý muốn hù dọa hắn, bởi vì ngoại trừ giờ tý vào đêm khuya, đặc biệt là từ lúc một giờ sáng đến hai giờ sáng không được soi gương, thời gian khác thì không có vấn đề gì.

Sáng sớm hôm sau, ông trời thật sự rất nể mặt, mùa thu trời trong xanh, thời tiết tốt, khí trời sáng sủa, đẩy cửa sổ ra hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người thật thoải mái.

Trong đám người đi tham gia dã ngoại vẽ thực vật, trừ tôi ra, còn có hai nam một nữ, Sở Kỳ đã giới thiệu chúng tôi với nhau, phân biệt là Trần Hàn Dương, Vương Vũ, Đinh Linh Linh, cộng với Sở Kỳ và Tân Nhã, tổng cộng có sáu người, ba chàng trai, ba cô gái.

Tuy nhiên, trước khi khởi hành, tôi liền lặng lẽ hỏi Sở Kỳ, Tân Nhã đi cùng với chúng tôi, mấy người này xác nhận là đảm bảo không có vấn đề gì sao?

Sở Kỳ vui sướиɠ nói:

- Yên tâm đi, Vương Vũ là một người đàng hoàng, Đinh Linh Linh là bạn tốt của chị, nàng cũng rất thông cảm với Tân Nhã, mà tên Trần Hàn Dương kia cũng không phải ngành của bọn chị, dạo này hắn đang theo đuổi Đinh Linh Linh, coi như hắn có chút không vui cũng sẽ không nói gì, người mà chị tìm, chắc chắn phải được chị tɧẩʍ ɖυyệt hợp cách mới cho đi, người không hợp cách em cho rằng chị sẽ mang đi theo sao?

Tuy rằng nàng đã nói như vậy, nhưng mà tôi trông thấy cái trên Trần Hàn Dương đang ân cần chạy trước chạy sau Đinh Linh Linh, thì tôi cảm thấy rất khó chịu, bởi vì ánh mắt của hắn khi nhìn Tân Nhã, luôn luôn là một loại ánh mắt chán ghét, tôi không biết được, hắn thật sự chán ghét Tân Nhã, hay là thể hiện thái độ xem thường đối với những cô gái khác trước mặt Đinh Linh Linh.

Sở Kỳ thấy tôi có vẻ không yên lòng, lại nói với tôi:

- Tên Trần Hàn Dương kia dường như đang giận dỗi, có điều hắn tuyệt đối không dám làm làm cho Đinh Linh Linh tức giận, yên âm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Tôi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, sau đó lại nhìn về phía Tân Nhã, nàng vẫn là bộ dáng u sầu ảm đạm kia, mím mím môi, không nói một lời, tôi nhìn nàng mấy lần, nhưng nàng lại tránh ánh mắt của tôi.

Có vẻ như tâm bệnh của nàng không nhẹ đâu.

Chuyến dã ngoại lần này, chúng tôi bao một chiếc xe tải, điểm đến là một ngọn núi cách đây hai mươi cây số. Ngọn núi này thật sự lớn hơn với ngọn núi ở quê tôi, đất đai có vẻ nhiều hơn. Đây là một trong những địa điểm thu hút người dân đến đây chơi, đặc biệt là vào đầu mùa thu, lá phong trên núi lại có màu đỏ, đó là một cảnh đẹp quá tốt để vẽ nên thực vật mùa này.

Nói chính xác thì chân chính đến đây để vẽ thực vật cũng chỉ có ba người, Sở Kỳ, Đinh Linh Linh và Vương Vũ, còn Trần Hàn Dương thì đến đây để bồi tiếp Đinh Linh Linh, Tân Nhã đến để giải sầu, còn tôi, tôi cũng không biết tôi tới đây làm gì.

Tuy nhiên, xe mới đi được nửa đường, tôi liền nhìn thấy Tân Nhã đang ngồi ở hàng ghế sau có gì đó không đúng.

Dường như nàng đang tái phát một căn bệnh cấp tính gì đó, tay đè ở ngực, cau mày lại, trên trán thậm chí đổ ta mồ hôi.

- Cô làm sao thế?

Tôi nghĩ tới dáng vẻ trong lớp của nàng, vội vàng hỏi cô ấy.

Tân Nhã nhắm chặt hai mắt, chậm rãi lắc lắc đầu, không có hé răng, nhưng sắc mặc của nàng vẫn rất tệ, Sở Kỳ và những người khác hỏi thăm, nàng cũng chỉ lắc đầu.

Một lát sau, nàng mới chậm rãi hồi phục lại, trên mặt lại khôi phục được vẻ hồng hào, nhưng lại nhìn chúng tôi, dáng vẻ tựa hồ muốn nói gì đó nhưng thôi, trong lòng tôi hơi động, hỏi nàng:

- Có chuyện gì sao?

Nàng cúi đầu, ánh mắt rất là phức tạp, tựa hồ quyết tâm rất lớn, nói với chúng tôi:

- Chúng ta...đừng đi nữa có được không...