Chương 3

21. Về đến trường thì trời đã tối, hai người tùy tiện ăn gì đó ở căng tin rồi về ký túc xá.

Trịnh Kiêu nằm trên giường nhìn hắn và Mạnh Văn Quán lần đầu tiên trong một khung ảnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy họ là một cặp hoàn hảo. Không biết cô gái đó có phải dân chuyên nghiệp không, nhưng Trịnh Kiêu cảm thấy ánh sáng chiếu vào rất vừa phải, Mạnh Văn Quán dựa vào vai hắn, hắn cúi đầu hôn lên tóc Văn Thanh, trông cực kì ngọt.

Trịnh Kiêu vừa nghĩ, vừa đặt bức ảnh này làm ảnh màn hình của cả điện thoại và máy tính.

Bạn cùng phòng của hắn, một anh chàng khác cao 1m9, học cùng lớp thể dục, thấy ảnh màn hình mới của Trịnh Kiêu không khỏi thốt lên: “Trông như hoa nhài cắm bãi cứt trâu ấy! Nhìn cậu chẳng khác gì bố của người ta cả! "

Trịnh Kiêu đá bạn cùng phòng ra khỏi kí túc xá.

22. Trời mới vào thu nên buổi sáng hơi lạnh, Trịnh Kiêu hơi không muốn dậy, nhưng hắn muốn quấy rầy Mạnh Văn Quán nên quyết định rủ cậu không chạy bộ buổi sáng.

Ôi, người ta theo đuổi đối tượng đều nghĩ muốn cùng nửa kia tiến bộ, còn tên ngốc này chỉ muốn đi chơi thôi.

Nhưng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Mạnh Văn Quán đột nhiên phát tác, cậu nói đã chạy hơn một năm nay, không thể nói không chạy là không chạy được.

"Cậu không muốn chạy thì thôi, tôi chạy một mình." Mạnh Văn Quán thản nhiên nói.

"Không! Tôi muốn đi cùng cậu! Lỡ cậu lại bị chuột rút ở chân thì sao?!" Trịnh Kiêu ném thìa cơm, tên ngốc này thích ăn cà ri bằng thìa.

Mạnh Văn Quán trợn mắt nhìn hắn, có phải hắn quên vì sao cậu bị chuột rút rồi không.

"Mấy giờ rồi? Tối nay tôi có một cuộc họp." Mạnh Văn Quán vừa cất điện thoại vào túi, nên cầm điện thoại Trịnh Kiêu lên xem giờ.

Sau đó cậu nhìn thấy màn hình khóa.

23. Trịnh Kiêu chạy theo sau: "Văn Quán, chạy chậm thôi, chân ngắn mà chạy nhanh ghê, đợi tôi với."

Mạnh Văn Quán đột nhiên dừng lại, Trịnh Kiêu không kịp dừng theo, vui vẻ tông vào người cậu. Mạnh Văn Quán nhéo vào phần bên eo của Trịnh Kiêu, dùng sức vặn mạnh: "Cậu nói ai chân ngắn?!"

"Tôi, tôi, tôi, tôi chân ngắn! Là người tôi không đều, thân trên 1m8, chân chỉ có 10 cm!" Trịnh Kiêu liên tục xin tha: "Văn Quán, véo mạnh hơn đi, đừng tức giận nữa."

Mạnh Văn Quán hừ một tiếng, nhưng lại buông tay ra: "Mau đổi màn hình khóa đi, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?"

Trịnh Kiêu: "Bị người khác nhìn thấy rồi."

Mạnh Văn Quán tức giận, lại đưa tay nhéo hắn một cái, Trịnh Kiêu đột nhiên nắm lấy hai tay cậu, nói: "Văn Thanh, bình tĩnh!"

"Đổi cho tôi nhanh lên!"

Thật hiếm khi Trịnh Kiêu cãi lại: "Không, tôi không đổi đâu, tôi thích cậu mà, tôi sẽ dùng nó đến cuối đời luôn!"

24. Trịnh Kiêu từ chối đổi màn hình khóa hoặc xóa ảnh, Mạnh Văn Quán tức giận đến mức quay người bỏ đi, không muốn nói chuyện vớ vẩn với hắn nữa.

Lúc ấy Trịnh Kiêu kéo tay cậu, hỏi vì sao không thích hắn, Mạnh Văn Quán chỉ nói: "Chiều cao không hợp!"

Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Kiêu ghét chiều cao của mình đến vậy.

Nhưng hắn không thể làm gì hơn, cũng không thể tự cưa chân mình đi được.

Trịnh đại cẩu buồn bã gọi điện cho ông nội để xin lời khuyên, vì bà ngoại không cao lắm nhưng ông nội vẫn theo đuổi được bà nội.

Trịnh đại cẩu khóc lóc nói rằng vì sao mình không được hưởng gen của bà nội.

Khí thế hung hãn của ông nội qua bao năm vẫn không giảm: “Lì lợm la liến người ta đi! Mua đồ ăn ngon cho cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, nói rằng mình có thể thích cô ấy cả đời! Nếu vẫn không được thì dọa cưa chân đi, chắc người ta không đến mức đấy đâu đúng không?”

Trịnh Kiêu phục sát đất: "Ông nội, ông đúng là tên lưu manh!"

25. Lần đầu tiên Trịnh Kiêu nghe lời ông nội đến vậy, bắt đầu quấy rầy Mạnh Văn Quán mỗi ngày.

Dù sao hắn cũng biết hết lịch sinh hoạt hằng ngày của cậu rồi, buổi sáng bám theo Mạnh Văn Quán đang trưng bộ mặt thờ ơ chạy bộ, đến giờ cơm thì mua món cậu thích đứng ở cửa, đuổi cũng không đi, không ăn không được. Trịnh đại cẩu nghiêm túc nói không thể lãng phí đồ ăn!

Đôi khi Mạnh Văn Quán làm thí nghiệm đến hơn mười giờ mới bắt đầu trở về ký túc xá, Trịnh Kiêu liền đứng đợi cậu ở của để đưa người về, kèm theo một bữa ăn nhẹ nửa đêm.

Trong giờ học thể dục và ngày huấn luyện đội thuyền rồng, Mạnh Văn Quán trốn học làm Trịnh đại cẩu phiền lòng vô cùng, Trịnh Kiêu trực tiếp đến kí túc xá khiêng người đi học.

Mạnh Văn Quán: Gì vậy, có thật là đang chiến tranh lạnh không?!

26. Hơn hai tuần sau, dù Mạnh Văn Quán có quyết tâm đến đâu cũng không thể chống lại sự theo đuổi không ngừng nghỉ của tên lưu manh Trịnh Kiêu.

Cậu mời Trịnh Kiêu đi uống trà sữa, chuẩn bị nói chuyện cho tốt.

Trịnh Kiêu ngồi xuống và câu đầu tiên của hắn là: "Văn Quán, cuối cùng thì cậu cũng đáp lại tôi!"

Mạnh Văn Quán tức giận đến đau cả đầu: “Tôi đáp lại hồi nào?!”

Bộ dáng Trịnh đại cẩu đáng thương chít chít cầm miếng thạch cỏ cháy nóng hổi,

phát hiện trong này toàn là nguyên liệu hắn thích, không có đậu xanh và đậu phộng hắn ghét.

Trịnh đại cẩu như sống lại: "Văn Quán, tôi biết trong lòng cậu nhất định là có tôi!"

Mạnh Văn Quán: "..."

27. Trịnh Kiêu cho Mạnh Văn Quán xem ảnh của ông bà ngoại hắn, bà hắn chỉ cao tới ngực ông nội, nhưng trông họ cực kì hạnh phúc, hòa hợp.

Trịnh Kiêu nắm lấy tay Mạnh Văn Quán: "Văn Quán, tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả. Chiều cao không phải là vấn đề!"

Mạnh Văn Quán nghiêng đầu nhìn hắn: "Người lùn không phải là cậu, đương nhiên cậu sẽ thấy không thành vấn đề!"

Mạnh Văn Quán có đôi mặt phượng không quá chuẩn dáng, nhìn hơi giống mắt đào hoa, lúc liếc mắt nhìn người khác trông rất quyến rũ, Trịnh đại cẩu cảm thấy xương cốt đều tê dại, liền nói không chút do dự: "Vậy tôi sẽ cưa cả chân đi, đến lúc đó hai chúng ta đều bằng nhau!"

Mạnh Văn Quán khó khăn nhìn hắn: “Tôi không lùn đến thế đâu, cưa đến cẳng chân là được.”

28. Mạnh Văn Quán yêu cầu Trịnh Kiêu đừng quấy rầy cậu nữa, Trịnh Kiêu chắc chắn không đồng ý, vì vậy cuộc trò chuyện tối nay kết thúc ở đây, và Trịnh đại cẩu lời một ly thạch cỏ cháy.

Mạnh Văn Quán cũng rầu rĩ không vui.

Không phải là cậu không có cảm giác gì, dù sao thì Trịnh Kiêu luôn đối xử rất tốt với cậu, nhân phẩm tốt, thành tích không tồi, ngoại hình đoan chính, chỉ thích giở trò chút thôi.

Nhưng lòng tự trọng của đàn ông cao hơn, cậu không muốn khi đứng cạnh Trịnh Kiêu sẽ bị người khác chỉ trỏ, nói rằng Trịnh Kiêu cao như vậy sao lại tìm bạn trai lùn như cậu?

Với cả người nhà Trịnh Kiêu có biết cậu ta tìm bạn trai cao 1m7 không? Không, mấu chốt không phải 1m7, mà là bạn trai!

Vì thế, Mạnh Văn Quán đã gửi một tin nhắn WeChat cho Trịnh Kiêu, nói hắn mau quay về con đường đúng đắn, tìm một cô bạn gái, đừng làm người nhà buồn.

29. Mạnh Văn Quán không gặp Trịnh Kiêu trong một tuần, nghĩ rằng Trịnh Kiêu thực sự đã quay về tìm một cô bạn gái, cậu vô cớ cảm thấy chán nản trong mấy ngày.

Sau đó, Trịnh Kiêu hưng phấn chạy tới trước mặt cậu, cực kì kích động nói: "Văn Quán, gia định đồng ý cho tôi tìm bạn trai!"

Mạnh Văn Quán hoang mang: "Có chuyện gì vậy?"

Trịnh Kiêu ngốc nghếch nói: "Tôi về nhà nói với ba mẹ. Hehe, họ đánh tôi một trận rồi đồng ý, dù sao tôi vẫn còn một em trai mà!"

Mạnh Văn Quán ngơ ngác nhìn hắn, Trịnh Kiêu cho rằng hắn dọa hắn, "Văn Quán, come out đúng là có hơi khó khăn, nhưng mấy năm nay phụ huynh cũng thoáng hơn nhiều rồi. Cậu đừng sợ, nếu cậu come out tôi sẽ chịu đòn cùng!”

Mạnh Văn Quán nhướng mày: "Ô, tôi chưa nói với cậu à, hình như tôi quên không nói thật. Cấp ba tôi đã come out rồi, ba mẹ cũng không đánh tôi."

*edit: hóa ra ẻm cũng bede :)))

30. “Nếu đã như vậy, tôi đành đáp ứng cậu.”

Trịnh Kiêu vì cậu mà đi tới bước này, Mạnh Văn Quán cũng không phải là không có tình cảm, nếu từ chối thì làm dáng quá.

Trịnh Kiêu hưng phấn như một con chó husky, bế cậu lên điên cuồng xoay vòng: "Tốt quá rồi! Tôi vui quáaaa!"

"Này, thả tôi xuống! Cao quá!"

31. Khi biết được sự lo lắng của Mạnh Văn Quán, Trịnh Kiêu vỗ ngực nói với Mạnh Văn Quán: "Đừng lo, có tôi ở đây. Nếu ai dám nói cậu lùn, tôi sẽ đánh họ tơi tả!"

Mạnh Văn Quán nghiêng đầu nhìn hắn: “Nhỡ đâu người ta chỉ nói đùa mà cậu lại đánh thật thì sao?”

Trịnh đại cẩu: "Hả?"

"Hử?"

Trịnh đại cẩu: "Không, tôi không đánh người, tôi dọa bọn họ! Tôi sẽ lườm chết họ luôn!"

Mạnh Văn Quán bị hắn chọc cười phì một tiếng.

32. Một ngày sau khi xác nhận mối quan hệ, Trịnh Kiêu tìm Mạnh Văn Quán đi hẹn hò.

Mạnh Văn Quán đặt ngón trỏ lên ngực con chó lớn ngốc nghếch, đẩy hắn ra xa: "Hẹn hò cái gì? Ngày nào chẳng gặp nhau, với cả hôm nay cậu không đến đội thuyền rồng huấn luyện à?"

Trịnh Kiêu bước tới, ăn vạ bên người bạn trai nhỏ của mình: "Không đi không đi, tôi xin đội trưởng nghỉ rồi!"

“Đội trưởng của cậu cũng thật dễ nói chuyện.”

"Hehe, tôi đã nói là tôi chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai!"

Mạnh Văn Quán bất lực cười.

Người khác có bạn trai mong chỉ có trời biết đất biết tôi biết cậu biết, Trình đại cẩu cũng thật tốt, huênh hoang với cả thế giới là bạn trai đã đáp ứng hắn.

Làm người ta có hơi cảm động.

33. Quả thực rất hiếm khi có thời gian rảnh nên Mạnh Văn Quán đồng ý đi hẹn hò với Trịnh Kiêu.

Dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Trịnh Kiêu kéo Mạnh Văn Quán vào một cửa hàng đồ đôi, Mạnh Văn Quán không thể lay chuyển được hắn, hai người mua một đôi áo len, giày và mũ lưỡi trai. Trịnh Kiêu trả tiền rồi đội chiếc mũ của mình lên đầu, đội luôn cho Mạnh Văn Quán.

Dòng chữ trên mũ của hai người là: Đây là người yêu của tôi.

Cô gái nhân viên hướng dẫn không ngừng nhìn họ cười hì hì, Mạnh Văn Quán kéo Trịnh Kiêu đi.

Sau khi mua sắm ở trung tâm thương mại, hai người ăn lẩu, nhưng quán lẩu này khá nổi tiếng trên mạng nên cực kì đông khách, hai người phải xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mới lấy được số.

Trong bữa ăn, Trịnh Kiêu đã chăm chỉ phục vụ Mạnh Văn Quán cơm bưng nước rót, cuối cùng Mạnh Văn Quán không thể chịu đựng được nữa, ép Trịnh đại cẩu ngồi xuống ăn cơm.

Ăn lẩu hết một tiếng đồng hồ, ăn xong thì mua một lý trà sữa nóng, hoàn hảo.

Vô cùng hoàn hảo.

34. Mạnh Văn Quán gọi video cho bố mẹ vào mỗi tối thứ bảy.

Cha Mạnh và mẹ Mạnh đều là học giả, họ bay khắp nơi từ trong đến ngoài nước để nghiên cứu trao đổi, họ rất cởi mở, sau khi biết Mạnh Văn Quán đang hẹn hò với ai đó liền nháo nhào muốn nhìn một cái, vì thế Mạnh Văn Quán đành phải lợi dụng lúc bạn cùng phòng đi ra ngoài kéo Trịnh Kiêu về ký túc xá.

Trịnh Kiêu mơ màng bị Mạnh Văn Quán kéo về kí túc xá, khóa cửa, còn tưởng cậu muốn làm cái đó.

"Văn Quán, nhanh như vậy đã làm cái đó sao? Không phải hơi nhanh à?" Tên ngốc to xác hơi thẹn thùng.

Mạnh Văn Quán kiếng chân đánh lên đầu hắn: "Đó đó cái quỷ gì!"

Nhìn thấy cậu mở máy tính xách tay ra, Trịnh Kiêu vẫn còn ngạc nhiên: “Chẳng lẽ tôi phải học trước à?”

Mạnh Văn Quán trợn mắt nhìn hắn: "Đầu cậu toàn mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Cha mẹ tôi muốn nói chuyện cùng cậu!"

Trịnh Kiêu kinh hãi thốt lên: "Nhìn, nhìn đầu tôi có rối không? Quần áo này có ổn không thế? Ôi, dạo này nhìn tôi có rám nắng quá không?"

Mạnh Văn Quán đẩy hắn ngồi xuống ghế: “Đừng sợ, con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.”

35. Cha Mạnh và mẹ Mạnh cư xử rất đúng mực, đối xử với Trịnh Kiêu rất hòa ái dễ gần, tùy tiện nói mấy câu rồi tím cớ cúp máy, họ không muốn làm đôi trẻ sợ.

Trịnh Kiêu không khỏi nghĩ nhiều thêm một chút: "Văn Quán, cha mẹ em có vừa lòng với anh không? Liệu họ có chê anh cao quá không?"

*Mình đổi xưng hô từ đây nhé

Mạnh Văn Quán an ủi hắn: "Đừng lo, vừa lòng, họ thích anh vui vẻ hoạt bát như vậy."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Trịnh đại cẩu làm bộ dáng bị dọa sợ, yêu cầu Mạnh Văn Quán hôn mình.

Mạnh Văn Quán vỗ vỗ cái đầu to của hắn: "Còn sợ hãi hả, em còn lạ gì anh nữa!"

36. Lợi dụng chiều cao của mình, Trịnh Kiêu đặt Mạnh Văn Quán vào lòng rồi hôn cậu.

Da Mạnh Văn Quán rất trắng, lúc xấu hổ mặt sẽ đỏ lên trông thấy, cũng không đủ sức phản kháng, chỉ có thể để cho Trịnh Kiêu ôm mình vào lòng thân mật.

Cậu chưa từng hôn ai, chốc lát đã bị hôn đến không thở được, dùng lực tay nhẹ như mèo đẩy Trịnh Kiêu ra.

Trịnh Kiêu cảm nhận được sự từ chối của Mạnh Văn Quán nên buông cái miệng đỏ mọng ra, chuyển xuống cổ và xương quai xanh.

Người Mạnh Văn Quán thoang thoảng mùi sữa tắm, chiếc cổ thon trắng nõn, xương quai xanh nhô ra tao nhã, nhưng lúc này thân hình đẹp đẽ như vậy lại bị người ta tùy ý làm loạn, để lại những vết đỏ lốm đốm, cậu chỉ có thể vô lực hé miệng thở dốc.

Dù sao vẫn còn đang ở ký túc xá, Trịnh Kiêu không định làm đến cùng.

Nhưng tên to con ngốc nghếch này biết, chỉ cần hôn thêm chút nữa thôi cũng có thể gϊếŧ chết bạn trai nhỏ của mình.

37. Sau khi Trịnh Kiêu gặp cha mẹ của Mạnh Văn Quán, hắn cũng muốn Mạnh Văn Quán gặp gia đình mình, dù sao nhà hắn cũng ở thành phố này, đi tàu điện tầm một giờ là đến.

Mạnh Văn Quán bỗng hơi lo, không phải cậu sợ người nhà Trịnh Kiêu không hài lòng về mình, mà cậu sợ đến lúc đó mình sẽ thành một tên lùn đứng giữa một đống cao 1m9, nếu thế thì xấu hổ lắm…

"Không sao đâu!" Trịnh đại cẩu xua tay: "Lúc đấy bảo cha anh và mấy người khác ngồi xuống hết thì không phải đều giống nhau à!"

Mạnh Văn Quán véo tên ngốc to con này một cái.

Nhưng vẫn phải đến gặp thôi, vì cậu và Trịnh đại cẩu đều nghiêm túc về mối quan hệ này.

Mạnh Văn Quán cố gắng trấn tĩnh lại: Sợ cái gì? Sau này còn phải gặp nhau nhiều...

38. Thứ bảy, Trịnh Kiêu kéo Mạnh Văn Quán lên tàu điện ngầm với thái độ bình tĩnh, nhìn thấy hắn như vậy, Mạnh Văn Quán còn tưởng hắn đã báo trước với cha mẹ.

"Trịnh Kiêu, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua chút đồ. Em trai anh có nhà không? Em mua chút quà cho em ấy nhé?"

Trịnh đại cẩu tỏ ra thờ ơ: "Mua quà cho nhóc thối đó làm gì, không cần tốn tiền."

Mạnh Văn Quán vỗ vỗ cánh tay hắn: "Đấy là em trai anh! Với cả hôm nay là lần đầu tiên em đến nhà anh, phải để lại ấn tượng tốt!"

Trịnh đại cẩu: "Không phải chỉ ăn cùng nhau bữa cơm thôi sao, làm gì long trọng thế?"

Mạnh Văn Quán có loại dự cảm không lành: “Anh đã báo với cha mẹ anh chưa?”

"Chưa, có chuyện gì vậy?"

Mạnh Văn Quán tức giận trừng mắt: "Thật luôn? Anh muốn hố chết tôi hay dọa cha mẹ anh một trận thế!!"

39. Trịnh đại cẩu ảo não đẩy xe mua sắm, ban nãy Mạnh Văn Quán vừa giáo huấn hắn một trận.

Ở một khía cạnh nào đó, Trịnh Kiêu quả thực hơi thiển cận, mặc dù đó là do hắn rất tin tưởng Mạnh Văn Quán và cho rằng việc đưa bạn trai về nhà ăn tối cũng bình thường như việc tự mình về nhà ăn tối.

May mắn là Mạnh Văn Quán tốt tính, và thật sự thích Trịnh Kiêu, nếu không đã chia tay với hắn luôn rồi.

Mạnh Văn Quán mua ít trái cây bồi bổ linh tinh, đồng thời chọn một đôi giày cho em trai của Trịnh Kiêu.

Trịnh Kiêu vẫn còn ủy khuất không chịu được: "Em mua cho tiểu tử thối kia đồ tốt như vậy làm gì? Em còn chưa từng mua giày cho anh!"

Mạnh Văn Quán bất đắc dĩ vỗ đầu Trịnh đại cẩu: "Ngoan, tuần sau sinh nhật anh rồi, lúc đó em mua cho."

Trịnh đại cẩu thở ra một hơi, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Mua cho thằng nhóc đó một bộ Ngũ Tam là được!"