Chương 2

11. Trịnh Kiêu chỉ nhận ra chuyện mình làm thật sự rất ngu ngốc khi ba ngày sau chân Văn Quán vẫn bị chuột rút.

"Văn Quán, tôi sai rồi, tôi thật sự không biết cậu không chạy được nữa X﹏X" Trịnh Kiêu tru môi lên.

Mạnh Văn Quán che cái miệng rộng của hắn lại, nói: "Im đi! Đừng lớn tiếng như vậy!"

Trịnh Kiêu nhanh chóng dừng màn biểu diễn kiêu căng của mình.

“Văn Quán, để tôi xoa chân cho cậu.” Tên ngốc ngồi xổm xuống, quang minh chính đại dùng hai móng lợn lớn xoa dầu lên đôi chân trắng nõn mịn màng.

Mạnh Văn Quán vẫn muốn đánh chết hắn.

12. Giáo viên thể dục của lớp thể hình đặt ra tiêu chuẩn cho nam sinh là nâng được 40 lần thì được 90 điểm, nếu tự nâng được trọng lượng của mình thì được cộng điểm, nếu nâng được vật nặng hơn mình thì sẽ được điểm tối đa.

Mạnh Văn Quán phàn nàn với Trình Kiêu rằng cậu chắc chắn sẽ không đạt được điểm tối đa, và điểm trung bình năm nay sẽ bị kéo xuống bởi môn thể chất.

Sau đó Trịnh Kiêu liền ghi tạc điều này trong lòng.

Phòng tập mà họ dùng cho các lớp thể dục thực chất là phòng tập tạ của đội thuyền rồng nên Trịnh Kiêu đã gia nhập đội, thể chất của hắn là điều mà đội thích nên anh rất dễ dàng tham gia.

Trịnh Kiêu nói với đội trưởng rằng hắn hy vọng có thể đưa một người bạn lên băng ghế dự bị trong quá trình huấn luyện, và đội trưởng đã đồng ý.

Mạnh Văn Quán rất ngạc nhiên khi biết chuyện này.

"Cậu không cần như vậy, huấn luyện thuyền rồng rất mệt, tôi tập ở phòng tập gym bên ngoài cũng được."

Trịnh Kiêu xoa đầu Mạnh Văn Quán nói: "Phí tiền vào mấy cái đó làm gì, tôi dạy cậu."

Mạnh Văn Quán quay đầu, mặt lặng lẽ đỏ bừng.

Trịnh Kiêu: Tôi là bạn thân nhất của bạn trai tôi!

13. Chìa khóa của nằm đẩy tạ là phát huy sức mạnh ở cơ ngực, nhưng Mạnh Văn Quán luôn dùng cánh tay nâng nó lên, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại đó thì thể nâng được cái gì? Vì vậy, cứ nâng được 10 lần là cậu lại nghẹn đến đỏ bừng mặt, Trịnh Kiêu đành phải giúp cậu đặt tạ lại chỗ cũ.

Trịnh Kiêu đặt hai ngón trỏ lên cơ bắp dưới xương đòn của Mạnh Văn Quán: "Cảm nhận đi, dùng lực chỗ này này, đẩy lại lần nữa xem."

Mạnh Văn Quán nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi đẩy thêm

mấy lần nữa, không để ý rằng Trịnh Kiêu đang lén lút xoa xoa xương quai xanh của mình.

Trịnh Kiêu: Cảm giác này, chậc chậc, tuyệt vời!

14. Hôm nay Trịnh Kiêu hỏi Mạnh Văn Quán rằng cậu có tự học nhiều không, và liệu hắn có thể hẹn học cùng nhau khi có thời gian không, Mạnh Văn Quán nhớ lại lịch học của mình và nói: “Thứ Hai, Thứ Ba và Thứ Tư là đầy lớp, còn buổi chiều thứ Năm và thứ Sáu rảnh."

Trịnh Kiêu ngượng ngùng nói: “Đúng rồi, học xong chúng ta có thể cùng nhau ăn tối.”

Mạnh Văn Quán mặt mỏng, không biết làm sao cự tuyệt tên ngốc vô liêm sỉ này, đành phải dành thời gian rảnh rỗi cho hắn.

15. Một ngày nọ, Mạnh Văn Quán đang kiểm tra thời gian biểu của mình xem có khoảng trống nào không thì đột nhiên phát hiện ra rằng rất nhiều thời gian của mình đã bị tên ngốc nghếch đó chiếm mất. Chiều thứ hai thì cùng nhau học, úc học Trịnh Kiêu còn mặt dày mời cậu uống trà sữa, sáng nào cũng chạy cùng Trịnh Kiêu nửa tiếng, gần đây tên này còn ăn vạ đòi ăn sáng cùng, chiều thứ năm và thứ sáu phải cùng tự học, rồi cùng nhau ăn tối. Cuối tuần thì phải đến đội thuyền rồng để luyện tập.

Mạnh Văn Quán nếu không phát hiện tên này “lòng lang dạ thú” thì đúng là đồ thiểu năng trí tuệ.

Nhưng cậu quyết định giả vờ như không biết gì và tiếp tục làm huynh đệ tốt cùng hắn.

Lý do quá đơn giản, tên cao 1m9 tìm bạn trai 1m7 thì dễ đấy, nhưng 1m7 khó mà chấp nhận được nha.

16. Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ lễ. Khách du lịch đến thành phố Mạnh Văn Quán học đông đến mức có thể giẫm chết nhau luôn. Đây là bài học từ máu và nước mắt mà cậu đã học được trong năm nhất, vì thế cậu định ở lì trong kí túc xá cả kì nghỉ lễ luôn. Dù sao con người lớn lên cũng đâu dễ dàng, không cần tự hành hạ mình như vậy.

Nhưng Trịnh Kiêu lại là cái tên thừa năng lượng, hắn sớm đã lên kế hoạch đi chơi cùng Mạnh Văn Quán ở thành phố C, chỉ có hai người bọn họ, không có bất kì tên nào khác chen ngang.

Vì thế ngày nào hắn cũng lì lợm la liếʍ khuyên Mạnh Văn Quán đi thành phố C chơi, khen đến mức nơi đó sắp thành thiên đường.

Vẫn là câu nói đó, da mặt dày thì trời cũng không sợ, Mạnh Văn Quán thật sự đã bị Trịnh Kiêu thuyết phục.

17.Thành phố C có lễ hội té nước nổi tiếng với nhiều món ăn ngon rất thích hợp để vui chơi mùa hè.

Điều này có nghĩa là nơi này cũng đông đúc.

Trịnh Kiêu đang xếp hàng chờ mua đậu hũ thối, nửa ôm Mạnh Văn Quán vào ngực bảo vệ cậu, sợ vóc dáng nhỏ bé này sẽ bị người khác chèn bẹp.

Mạnh Văn Quán thật sự muốn cắn chết tên này, sao lúc đó lại mềm lòng đồng ý vậy?

Xếp hàng hơn nửa tiếng, họ mới mua được một bát đậu hũ thối nhỏ, mùi khó chịu nhanh chóng xộc thẳng vào mũi.

"Văn Quán, cậu thử chút đi, thật sự không hôi chút nào!"

Trịnh Kiêu không biết xấu hổ đút cho Mạnh Văn Quán, Mạnh Văn Quán ngửa đầu né xa đến cả mét, nhưng gã ngu ngốc với đôi tay dài vẫn nhét miếng đậu hũ thối vào miệng cậu.

“Ăn ngon không?” Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Mạnh Văn Quán.

Mạnh Văn Quán khẩu thị tâm phi: “Ừ… không tệ.”

18. Ngày hôm đó họ đến công viên nước, Trịnh Kiêu đã mua vé từ lâu, vẫn luôn nhớ thương tấm thân ướt… quyến rũ…

Nhưng Mạnh Văn Quán lại do dự không muốn đi, cậu sợ bị rám nắng.

Trịnh Kiêu ỷ mình cao to liềm nửa ôm người nhét vào tàu điện ngầm, Mạnh Văn Quán tức giận đến mức véo hắn suốt cả quãng đường.

"Văn Quán, chúng ta đi chèo thuyền đi! Trong nước có đá! Chắc chắn rất mát!" Trịnh Kiêu gần như kéo Mạnh Văn Quán lại gần.

Mạnh Văn Quán lần thứ n muốn bóp chết hắn! Tên to con này làm gì cũng tốt, chỉ là lúc vận động thì khỏe như phê ma túy.

Trịnh Kiêu ân cần mặc áo phao và cài dây an toàn cho cậu, không hề báo trước, hắn cười khúc khích dùng tay dài đẩy Mạnh Văn Quán xuống.

"A -- Trịnh Kiêu, tôi muốn gϊếŧ cậu!"

19. Quần áo của Mạnh Văn Quán ướt đẫm, dính chặt vào thân hình nhỏ nhắn, Trịnh Kiêu cần mẫn dùng khăn giấy lau người cho cậu.

Mạnh Văn Quán sống chết không muốn chơi tiếp, cậu tìm một chiếc dù che nắng, nằm xuống nhìn Trịnh Kiêu đi lướt sóng, lúc trở về trông hắn như con chó lớn ướt sũng.

Bên kia đang tổ chức một cuộc thi ăn dưa hấu, mọi người thi nhau vùi đầu ăn, Trịnh Kiêu nhìn thấy thì rất hưng phấn: "Văn Quán, cậu có muốn ăn dưa hấu không? Tôi thắng giải nhất để hôm nay cậu ăn dưa thoải mái mới thôi!"

Mạnh Văn Quán nắm chặt cánh tay hắn: "Cho tôi nghỉ một chút đã!"

20. Hai người đi chơi tổng cộng bốn ngày, đây là Mạnh Văn Quán kiên quyết yêu cầu trở về trường học để học, nếu không Trịnh Kiêu còn lãng phí cả bảy ngày nghỉ.

Về bằng tàu cao tốc mất hai ba tiếng, nhưng hai người lại mua chỗ không cùng một khu, Trịnh Kiêu mặt dày đổi chỗ với một cô gái ngồi cạnh Mạnh Văn Quán.

Mạnh Văn Quán vừa xem điện thoại vừa ngủ quên, đêm qua cậu đã thức khuya chơi game với Trịnh Kiêu. Trịnh Kiêu thấy cậu đã ngủ, lén lút ấn đầu người ta xuống vai mình, cúi đầu hôn chụt một cái.

”Tách--"

Cô gái đối diện cười ngượng nghịu: "Thật xin lỗi, tôi sẽ xóa ngay. Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn chia sẻ ảnh anh đẹp trai với bạn bè chút thôi..."

Trịnh Kiêu mở điện thoại và đưa mã QR của mình cho cô gái: "Gửi bức ảnh đó cho tôi với."

Cô gái rất ngạc nhiên, vừa gửi vừa nói: "Ôi tôi nói này, hai người thật ngọt ngào, chênh lệch chiều cao nhìn cũng dễ thương, rất xứng đôi!"

Trịnh Kiêu cười tự hào, lộ hàm răng trắng bóng: "Đúng vậy!"