Chương 49

Ngày đó khi anh nhận được điện thoại của Hà Chiêu Nghi về đến nhà, bà kéo Mạnh Vãn Ca đang gào thét không ngừng ra ngoài phòng, trong miệng gần như điên cuồng mắng: "Cả nhà mày là đồ sao chổi! Bà mẹ đoản mệnh của mày hại chúng ta còn chưa đủ, bây giờ đổi lại là đứa nhỏ như mày tiếp tục gây tai họa, ra ngoài! Cút ra ngoài cho tao!"

"Mẹ!"

Anh đi qua ôm Mạnh Vãn Ca lên, phát hiện cô run rẩy như rơm trong lòng anh, anh trầm giọng: "Mẹ đang làm gì vậy?"

"Con hỏi mẹ đang làm cái gì? Con hỏi mẹ đang làm cái gì?" Hà Chiêu Nghi âm điệu càng cao vυ"t, đến cuối cùng thậm chí rống lên: "Con bé là đứa nhỏ từ Mạnh Gia đưa tới?"

Anh đặt Mạnh Vãn Ca xuống, hỏi cô: "Bảo mẫu đâu?"

Mạnh Vãn Ca không khóc, chỉ sợ hãi, run giọng nói: "Đi... đi mua thức ăn."

"Được. Con về phòng trước đi."

"Đứng lại!" Hà Chiêu Nghi quát lớn: "Ai cho nó ở trong căn phòng này!"

Anh thở dài một hơi, trấn an nói: "Mẹ bình tĩnh một chút."

Hà Chiêu Nghi tức giận đến phát run: "Con nói mẹ làm sao bình tĩnh, con có nghĩ tới hậu quả hay không?"

"Mẹ không cần phải lo, con có thể xử lý."

Hà Chiêu Nghi giọng điệu bi thương: "Ứng phó như thế nào, con có biết có bao nhiêu người chờ đâm vào xương sống của mẹ không?"

"Vậy mẹ dọn ra ngoài ở đi." Anh đã đề cập qua với mẹ rất nhiều lần nói bà rời xa mảnh đất thị phi kia đi, bà cũng không phải chỉ có chỗ dung thân này, nhưng bà lại cố ý giữ thân phận danh tồn thực vong này.

Hà Chiêu Nghi từ chối thẳng thừng: "Không có khả năng, mẹ đường đường là bà hai của Doãn Gia, dựa vào cái gì kêu mẹ dọn ra ngoài? Tòa nhà kia còn có một phần của cha con, còn có một phần của con, con cho rằng mẹ vì cái gì canh giữ ở nơi đó?"

Doãn Tuyển lạnh lùng nói: "Không ai yêu cầu mẹ làm như vậy."

Anh làm sao có thể không rõ, trong lòng Hà Chiêu Nghi không có gì quan trọng hơn cái danh hiệu "Doãn nhị phu nhân" này, thế nhưng trong mắt anh danh phận chẳng qua chỉ là một vật trang trí trống rỗng vô dụng, bà vẫn không nỡ. Hà Chiêu Nghi tuổi còn trẻ đã mất chồng, trước sau lại chưa từng được cha chồng tán thành, năm xưa cô nhi quả mẫu bọn họ ở trong nhà lớn không biết bị ghẻ lạnh không biết bao nhiêu, ủy khuất nhiều năm, thân phận làm lẽ thấp kém bà đều ghi tạc trong lòng, hôm nay được thế, bà không có khả năng tiếp tục chịu đựng bị giẫm ở lòng bàn chân nữa, bà muốn làm người cười đến cuối cùng kia.

Hà Chiêu Nghi không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, than thở khóc lóc: "Mẹ ở Doãn gia nén giận mấy chục năm là vì ai?"

"Vậy mẹ muốn con làm gì?"

"Đưa đứa bé kia cho mẹ, hôm nay mang đi!"

Anh hỏi ngược lại: "Mẹ bảo con đưa con bé đi đâu, cô nhi viện?"

Hà Chiêu Nghi lại không chút cảm thông, không chút để ý nói: "Đúng, bất kể là cô nhi viện hay là nơi nào, tóm lại mẹ không muốn nhìn thấy đứa bé này nữa!"

Anh bình tĩnh nhắc nhở bà: "Đây là cháu gái của mẹ."

Hà Chiêu Nghi lại càng kích động, căm hận nói: "Nó không phải! Con đừng mơ tưởng mẹ thừa nhận đứa bé này! Nếu con dám thừa nhận với bất kỳ kẻ nào con bé là con ruột của con, chính là bức mẹ đi tìm chết!"

Uy hϊếp cái chết của bà thật sự có hiệu quả, bất kể là đối với anh, hoặc đối với Mạnh Vãn Ca mới mười tuổi.

Mạnh Vãn Ca chưa từng mở miệng gọi Hà Chiêu Nghi một tiếng bà nội, cũng chưa từng biểu lộ quan hệ của mình với bất cứ ai, giống như cô thật sự chỉ là "đứa con mồ côi của bạn cũ" mà mẹ anh tạo ra cái mác bên ngoài.

Trước đây Doãn Tuyển chưa bao giờ cảm thấy áy náy như vậy, hôm nay nghĩ lại cũng không khỏi hối hận.

"Nếu có năng lực, ai kế thừa Kinh Duệ con cũng không có ý kiến. " Anh lên xe, rũ mi nhìn Hà Chiêu Nghi: "Vào đi, đừng để khách chờ lâu."