Chương 50: Điều ước

Mùng năm tết, Phương Túc hẹn mọi người cùng nhau đi hát, Mạnh Vãn Ca vốn không muốn đi, dưới sự oanh tạc liên tục của bọn họ, vẫn phải đáp ứng.

Đến phòng bao nhìn thấy cách bố trí và bánh ngọt trên bàn, cô mới nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô.

Mạnh Vãn Ca sinh vào đầu tháng hai, thường xuyên rơi vào trước và sau tết âm lịch, rất dễ bị lãng quên, hôm nay còn đang trong dịp tết âm lịch, trong nhà mỗi người đều có hoạt động phong phú, các cô có thể nhớ tới sinh nhật cô cũng không dễ dàng gì.

Buổi họp mặt cũng không kéo dài quá lâu, bốn năm giờ chiều đã kết thúc, sau đó Mã Đan Thanh lén nhét vào lòng bàn tay cô một cái đĩa hình nấm được mài to bằng ngón cái, nháy mắt nhỏ giọng nói với cô: "Chúc mừng lễ trưởng thành của em."

Mạnh Vãn Ca không cần nghĩ cũng biết khẳng định không phải thứ gì đứng đắn, phục hồi tinh thần muốn cự tuyệt, người đã chạy xa. Cô thở dài, tiện tay nhét đồ vào trong ba lô.

Sau khi tạm biệt bạn bè, cô đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, cuối cùng vẫn gọi xe về nhà mà không mua gì cả.

Lúc xe taxi chạy lên núi thì đèn đuốc đã suy yếu một chút, cô không cho tài xế chạy vào trong trang viên, xuống xe trước cửa chính chạm trổ hoa văn, bảo vệ thay cô mở cửa hông, cô nói cảm ơn, chợt nhớ tới cách đây không lâu đã là giờ cơm tối, liền hỏi: "Bữa tối hôm nay đưa tới chưa? Nếu có thì tôi tự mang vào."

Bảo vệ nói còn chưa, Mạnh Vãn Ca gật gật đầu, cũng không thèm để ý, chậm rãi thong thả trở về nhà chính, vốn tưởng rằng về đến nhà lại không có một bóng người, cách khoảng chừng trăm mét mới phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, cô không khỏi bước nhanh hơn chạy về nhà.

Vừa mới vào cửa liền nghe thấy động tĩnh truyền đến từ phòng bếp, cô thay giày, nhẹ nhàng đi qua, nhìn thấy bóng lưng Doãn Tuyển bận rộn trước bếp.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vãn Ca nhìn thấy anh sau mùng một, ngày đó Doãn Tuyển trở về rất sớm, nấu cháo bí đỏ cho cô lại cùng cô ăn bữa tối, một căn phòng lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, cô lại thật sự cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cô cho rằng loại trạng thái này sẽ kéo dài, ít nhất cũng đến trước khi quản gia và người giúp việc trở về, nhưng từ ngày hôm sau anh trở lại bận rộn như thường ngày, thậm chí là càng bận rộn hơn.

Doãn Tuyển mỗi ngày đi sớm về khuya, Mạnh Vãn Ca sau khi rời giường nhìn thấy chỉ có bữa sáng còn đang ấm, cơm trưa cùng bữa tối đều là khách sạn nhà hàng đưa tới, trực giác mách bảo cô đầu tiên chính là anh phát hiện ra đêm đó cô không biết liêm sỉ quấy nhiễu anh, cho nên cố ý tránh né.

Anh cảm thấy ghê tởm sao? Nhưng sau đó là anh giam cô ở dưới thân làm cho cô thoát không được. Rõ ràng là anh, hôn đến mức cô không thở nổi cũng là anh, chẳng lẽ anh trong lúc say coi cô thành người phụ nữ khác? Khả năng này khiến Mạnh Vãn Ca cảm thấy nghẹt thở.

Cô có chút chột dạ, càng thêm ủy khuất, còn chưa nghĩ ra nên biện giải cho mình như thế nào, Doãn Tuyển đã phát hiện cô trước, không có tỏ ra chán ghét như trong dự liệu, ngược lại cười cười với cô: "Mừng con về."

Một câu nói bình thường như vậy khiến Mạnh Vãn Ca thiếu chút nữa không nhịn được nước mắt, cô nhanh chóng trừng mắt nhìn, tiếc chữ như vàng "Ừ" một tiếng.