Chương 48: Tôi không muốn có con nữa

Doãn Tuyển thoáng cái trong một buổi trưa phát hơn trăm bao lì xì, đúng mực sắm vai tán tài đồng tử.

Kỳ thật bất kể là đứa nhỏ trong nhà mình hay là họ hàng thân thích, không một ai thích tiếp cận Doãn Tuyển, nhưng tết âm lịch hàng năm vẫn có một đống trẻ con nguyện ý đi theo cha mẹ cùng người lớn đến trước mặt anh, không vì cái gì khác, chỉ vì anh cho tiền mừng tuổi nhiều, anh đối với người bên cạnh không hề keo kiệt.

Doãn Tuyển bình thường sẽ ăn xong bữa tối mới đi, hôm nay trong lòng lo lắng Mạnh Vãn Ca ở nhà không có cơm ăn, trước khi ăn cơm liền giả vờ nói có việc phải đi trước một bước, sắc mặt Hà Chiêu Nghi có chút khó coi, lấy cớ đưa anh ra ngoài, cửa lớn vừa đóng, nhịn không được khiển trách: "Làm cái gì cũng không vội ăn cơm tối xong, nhiều người chờ được ăn bữa cơm này cùng con, ngược lại con nói đi là đi."

Doãn Tuyển không tranh luận với bà, chỉ nói: "Không cần tiễn con, vào đi."

Hà Chiêu Nghi không vui hừ hừ: "Mẹ vẫn muốn tìm cơ hội hỏi con gần đây cùng Nhã Viện tiến triển như thế nào? Con bé trước khi trở về thành phố B đến thăm mẹ một lần, mẹ thấy con bé tâm tình có chút mất mát, ngược lại nói một chút con có suy nghĩ gì về con bé?"

Doãn Tuyển nói thẳng: "Không có ý kiến gì."

Hà Chiêu Nghi nóng nảy: "Cái gì gọi là không có ý kiến, kết giao hơn nửa năm, mẹ còn nghĩ người nhà hai bên có nên gặp mặt không."

"Con và cô ấy còn xa mới có thể gọi hai chữ kết giao, chẳng qua chỉ là bạn bè qua lại bình thường."

Hà Chiêu Nghi kiềm chế tính tình nói: "Cho dù không vì mẹ, con cũng nên vì chính mình suy nghĩ nhiều một chút, tuổi con không còn nhỏ, bây giờ còn chưa kết hôn, đợi khi có đứa nhỏ, chờ tương lai đứa nhỏ gọi ông nội thì cũng..."

Doãn Tuyển trực tiếp ngắt lời bà: "Con không định có con nữa."

"Con lặp lại lần nữa?" Giống như sấm sét giữa trời quang, bước chân Hà Chiêu Nghi suýt chút nữa đứng không vững.

Doãn Tuyển đưa tay đỡ bà một cái: "Kết hôn có thể thương lượng, nhưng con không định có đứa bé."

Hà Chiêu Nghi sắc mặt thay đổi, run rẩy ngón tay chất vấn: "Con đây là vì đứa nhỏ kia cố ý chọc giận mẹ?"

Doãn Tuyển thở dài: "Không liên quan đến con bé, cho tới bây giờ con chưa từng có ý định có con, nếu như không phải con bé ngoài ý muốn được sinh ra, có lẽ cả đời này con cũng sẽ không có con."

Hà Chiêu Nghi lắc đầu khó hiểu nói: "Mẹ không tin, con nhất định là cố ý chọc giận mẹ, con sao có thể không cần một đứa nhỏ? Hiện tại không cần tương lai nhất định sẽ hối hận, không sinh đứa nhỏ, Kinh Duệ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con bằng lòng để con cái chú bác chiếm tiện nghi?"

Hối hận?

Doãn Tuyển quả thật đã hối hận, hối hận lúc trước không sớm nhờ trình tự pháp luật nhận Mạnh Vãn Ca về.

Kỳ thật anh đã sớm biết Hà Chiêu Nghi cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn thừa nhận đứa nhỏ, bởi vậy mấy tháng đầu khi mang Mạnh Vãn Ca về anh đều không có hành động, dự định để cho đứa nhỏ thích ứng hoàn cảnh sau đó mới bắt đầu làm theo trình tự, chờ nhập hộ tịch sẽ thông báo cho mẹ, chưa từng nghĩ Hà Chiêu Nghi hơn mười năm qua chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh lại đột nhiên tâm huyết dâng trào đến căn hộ chúc mừng sinh nhật anh.