Chương 47: Có bình thường không?

Mùng một tết, thân thích khắp nơi đều đến nhà cũ du xuân, Doãn Tuyển không thể vắng mặt, ăn xong bữa sáng, đến bể bơi bơi vài vòng, lại quay về phòng tập thể thao huấn luyện một vòng, tắm rửa xong kém không nhiều lắm đã đến thời gian xuất phát.

Ra khỏi cửa phòng, lúc đi qua phòng khách phát hiện TV đang mở, nhìn về phía sô pha, quả nhiên thấy Mạnh Vãn Ca đang ngủ trên sô pha.

Nhiệt độ điều hòa trung tâm trong phòng quanh năm khống chế ở nhiệt độ ổn định thoải mái, nhưng cô chỉ mặc quần đùi và áo ngắn tay, sau khi ngủ nhiệt độ cơ thể giảm xuống cũng không khỏi cảm thấy lạnh, Doãn Tuyển không cần suy nghĩ liền lấy chăn mềm đắp lên cho cô.

Mạnh Vãn Ca cũng chưa thực sự ngủ say, vừa chạm vào chăn liền tỉnh dậy, lúc mở mắt đầu óc còn có chút hỗn độn, nhìn thấy Doãn Tuyển mặc đồ ra ngoài, mang theo giọng mũi hỏi: "Cha muốn đi đâu?"

“Về nhà cũ, buổi chiều rất nhiều thân thích muốn tới chúc tết.” Doãn Tuyển vốn định tự mình đi, lại hỏi: “Con muốn đi cùng không?”

Mạnh Vãn Ca khẽ cắn môi, nội tâm có chút giãy dụa.

Nói ra đây là lần đầu tiên cô thật sự trải qua năm mới với Doãn Tuyển, những năm trước sau khi cơm nước xong xuôi Doãn Tuyển sẽ phái người đưa cô về thành phố K đoàn viên với bà ngoại, năm đầu tiên sau khi bà ngoại qua đời vợ chồng quản gia sợ cô tức cảnh sinh tình, dẫn cô về nông thôn, năm ngoái thì Doãn Tuyển sáng sớm mùng một đã bay ra nước ngoài công tác, Doãn Đồng còn mừng rỡ tới ở cùng cô vài ngày.

Trong lòng cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cô vẫn lắc đầu nói không đi.

Doãn Tuyển sớm có dự liệu, gật gật đầu, lo lắng nói: "Có thể sẽ về muộn, bữa tối muốn ăn gì cha bảo khách sạn đưa cho con?"

Mạnh Vãn Ca nhìn anh chăm chú, ánh mắt vì buồn ngủ mà mềm nhũn: "Muộn thì muộn bao nhiêu?”

Doãn Tuyển bị cô nhìn đến trong lòng cũng mềm nhũn, cúi đầu làm bộ nhìn đồng hồ, trả lời: "Có thể phải chín giờ mười giờ mới về đến nhà.”

Mạnh Vãn Ca suy nghĩ một chút nói: "Vậy con chờ cha được không? Con muốn ăn cháo bí đỏ lần trước cha dùng nồi đất nấu, cha có thể làm lại cho con không?"

“Được.” Doãn Tuyển không có khả năng cự tuyệt được.

Mạnh Vãn Ca cười rộ lên, "Vậy cha mau đi đi, lái xe phải cẩn thận.”

Doãn Tuyển vừa rời đi, Mạnh Vãn Ca ngược lại bay sạch cảm giác buồn ngủ, nằm trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại lên gọi cho Mã Đan Thanh.

Bên kia vừa nhấc máy đã nhiệt tình chúc: "Tiểu Vãn Nhi năm mới vui vẻ", kèm theo bối cảnh ồn ào.

Mạnh Vãn Ca cười đáp lại: "Chị Thanh năm mới vui vẻ.”

Hai người hàn huyên tình hình hai ngày lễ mừng năm mới, sau đó Mạnh Vãn Ca có chút khó mở miệng nói: "Chị Thanh, em, em có chút chuyện muốn hỏi chị.”

“Em nói đi!” Mã Đan Thanh phóng khoáng nói.

"Chính là... chính là... nếu như, ý em là, sau khi bị sờ phía dưới, rất muốn đi tiểu, sau đó... chân chính đi tiểu nhưng không tiểu được, là bình thường sao?"

Mã Đan Thanh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng chất vấn: "Ai sờ em?”

Mạnh Vãn Ca bị giọng điệu kịch liệt của cô dọa sợ, lí nha lí nhí giải thích: "Không phải, không có, em, em chính là tò mò..."

Mã Đan Thanh nhấn mạnh ngữ khí: “Em đừng gạt chị!”

Mạnh Vãn Ca có khổ sở nói, đành phải nghiêm mặt lắp ba lắp bắp gật đầu thừa nhận: "Đúng, là em không cẩn thận sờ được..."

Mã Đan Thanh nghe vậy lập tức buông lỏng xuống, cô làm sao sẽ tin tưởng cái gì "Không cẩn thận"? Cô gái nào lại không cẩn thận chạm vào người mình chứ? Cô nhịn không được muốn cười, lại sợ cô gái nhỏ không có chút kinh nghiệm mà da mặt mỏng này không chịu trò chuyện nhiều, liền hướng dẫn từng bước hỏi: "A? là chính em không cẩn thận sờ tới à? Nói sớm nha, vậy chị phải hỏi rõ ràng một chút, khi đó phía dưới của em có phải cũng ẩm ướt dính dính như khi chúng ta xem phim không?"

“Đại khái, đúng, đúng vậy.”

"Ừm, vậy thì đúng rồi, không sao, em chỉ là trưởng thành thôi." Mã Đan Thanh dùng sức quẹt mũi hai cái, dùng giọng khóc nói: "Chị gái thật cao hứng."

Mạnh Vãn Ca đột nhiên mới phát hiện bị đùa giỡn, vừa thẹn vừa giận bỏ lại một câu "Em không nói chuyện với chị nữa" rồi cúp điện thoại.

Không bao lâu, Mã Đan Thanh nhắn một tin tới: Mấy ngày nữa gặp mặt, chị gái chuẩn bị cho em chút đồ tốt! Chờ mong đi…”

Mạnh Vãn Ca tức giận trả lời một câu: “Em không muốn!”