Kỳ nghỉ đông bắt đầu chưa được mấy ngày đã đến giao thừa.
Xế chiều hôm đó Mạnh Vãn Ca lề mà lề mề, gần bốn giờ mới bị Doãn Tuyển cưỡng chế bắt lên xe.
Trên đường kẹt xe một lát, lúc đến nhà lớn vừa vặn trúng thời gian ăn cơm, Hà Chiêu Nghi thấy bọn họ rốt cuộc cũng tới nơi, tức giận liếc Doãn Tuyển một cái: "Cũng không ra ngoài sớm một chút, để mọi người chờ một mình con!"
Mạnh Vãn Ca thấy nhưng không thể trách, chỉ riêng trường hợp của người trong nhà, những người khác của Doãn gia cho dù nhìn cô không vừa mắt, tốt xấu gì cũng e dè thân phận Doãn Tuyển mà nể mặt, không nói thân mật, ít nhất cũng khách khí, nhưng Hà Chiêu Nghi đối với cô càng không che giấu sự chán ghét.
Bữa cơm đoàn viên của Doãn gia là chia bàn theo bối phận, ngồi cùng bàn với ông cụ ngoại trừ bậc cha chú, còn có Doãn Tuyển và vợ chồng trưởng tôn Doãn Toàn. Mạnh Vãn Ca tuy là lứa nhỏ nhất, nhưng vì tuổi khá lớn nên ngồi cùng với Doãn Đồng.
Cơm tất niên kết thúc, Doãn Thành kêu gọi bọn nhỏ lại đây nhận tiền mừng tuổi, Doãn gia có tập tục là người chưa kết hôn đều coi như đứa nhỏ, không chỉ không cần phát bao lì xì, còn có thể nhận bao lì xì, đương nhiên, cái này cũng không bao gồm Doãn Tuyển, thân là trụ cột trong nhà, cả nhà già trẻ đều phải chiếu cố, bao gồm cả mấy em trai em gái chưa kết hôn.
Đám nhỏ trong nhà nhao nhao nói lời chúc tốt lành với người lớn xin tiền mừng tuổi, tới tới lui lui tiếp ứng không xuể, trước kia loại trường hợp này Doãn Tuyển không rảnh quan tâm Mạnh Vãn Ca, lần này tâm có trở ngại, luôn không tự giác nhìn về hướng cô một chút, đã thấy cô ngồi một mình miệng nhỏ làm bộ chuyên chú dùng bữa.
Anh kiên trì cho cô tham dự hoạt động lớn nhỏ trong gia tộc, chính là hy vọng cô có thể mau chóng hòa nhập, tới Doãn gia đã năm thứ bảy, cô vẫn như ngày đầu mới đến, cảm giác không ăn khớp, dường như tất cả mọi người biết cô xấu hổ, cũng coi là đương nhiên, nhận thức khiến ruột gan anh đau xót một chút, không nghĩ nhiều liền đứng dậy đi tới bên cạnh cô.
"Sao không đi nhận tiền mừng tuổi?"
Mạnh Vãn Ca kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, có chút không được tự nhiên nói: "Không cần…Con, con không muốn…"
"Không phải là vấn đề muốn hay không, đây là quy củ trong nhà, trẻ con đều phải nhận lì xì mừng tuổi."
"Con cũng không phải trẻ con. " Mạnh Vãn Ca chọc thức ăn trong bát lầu bầu.
"Mấy chú và cô con chẳng lẽ nhỏ hơn con?" Doãn Tuyển kéo cô đứng lên: "Đi, không dám đi cha đi cùng con, ít nhất đi chúc mừng năm mới ông cố."
Mạnh Vãn Ca có chút nóng nảy: "Được rồi! Con, con tự qua đó."
Đợi đến khi người trước mặt ông cụ giải tán gần hết, cô mới kiên trì tiến lên nói một câu "Ông cố năm mới vui vẻ".
Doãn Kinh giật giật khóe miệng bị năm tháng đè bẹp, cho cô một bao lì xì, chậm rãi nói: "Được, con cũng năm mới vui vẻ."
Thái độ của ông cụ đối với cô chưa bao giờ lạnh nhạt, có đôi khi Mạnh Vãn Ca sẽ nhịn không được nghĩ, nếu ông cụ biết cô thật ra là con riêng của Doãn Tuyển không biết sẽ có phản ứng gì? Đương nhiên cô cũng chỉ dám ngẫm lại, bởi vì cô biết không chỉ hậu quả cô gánh vác không nổi, càng có khả năng ảnh hưởng đến Doãn Tuyển.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua về phía Doãn Tuyển, phát hiện anh còn "giám thị" cô, bĩu môi trừng anh một cái.
Hài lòng chưa?
Doãn Tuyển thầm thở dài, trở lại chỗ ngồi, Hà Chiêu Nghi ngồi ở bên cạnh anh nghẹn ngào nói: "Con quản nó làm gì?"
Doãn Tuyển không nhìn bà một cái, bưng ly rượu lên nhấp liên tục mấy ngụm, rượu trắng vào cổ họng giống như lửa, nóng đến ngực anh phát đau, anh "hà" một tiếng đặt ly rượu trở lại trên bàn, cuối cùng mở miệng: "Mẹ, con bé dù sao chỉ là một đứa bé, rốt cuộc làm phiền mẹ ở chỗ nào? Không phải con bé lựa chọn muốn được sinh ra, khi nào mẹ mới có thể dừng việc đổ toàn bộ sai lầm cho con bé?" Dứt lời, anh lạnh lùng cười nhạo: "Nếu như có thể lựa chọn mẹ cho rằng con bé sẽ muốn có bà nội như mẹ và người cha giống con sao?"