Chương 40: Tự suy xét

Mấy ngày kế tiếp Doãn Tuyển về nhà đúng giờ hơn bất cứ khoảng thời gian nào trong năm qua, cũng không phải anh vui vẻ, mà nếu anh không về nhà, ba bữa ăn của đứa nhỏ lại là một vấn đề. Trong nhà ngược lại cũng có người giúp việc khác, nhưng ba bữa ăn của bọn họ đều giải quyết ở nhà hàng, vì Doãn Tuyển tôn trọng chuyên ngành của người được thuê, luôn luôn chủ trương làm chuyện của mình, cũng không muốn đem công việc của đầu bếp đặt lên đầu người khác. Hiện tại mỗi buổi sáng sau khi rời giường vận động anh phải phụ trách làm bữa sáng cho Mạnh Vãn Ca, buổi trưa Lý Nghĩa phụ trách đưa cơm cho cô, bữa tối thì xem thời gian tan tầm của anh mà định.

Không ai biết Doãn Tuyển kỳ thật nấu ăn rất ngon, đây là do ở Mỹ nhiều năm được luyện thành, giống như lúc trước Triệu Nhã Viện ở trên bàn cơm đã nói, nếu muốn ăn được hương vị quê hương, phương thức tốt nhất chính là tự mình học. Kỹ năng này của Doãn Tuyển trong quá khứ cho tới bây giờ chỉ dùng để nuôi sống chính mình, không nghĩ tới còn có một ngày dùng để nuôi sống Mạnh Vãn Ca.

Mạnh Vãn Ca lần đầu tiên nhìn một bàn đồ ăn anh làm ra thì con ngươi trừng đến mức muốn từ trong hốc mắt rơi ra, nhưng cô rất nhanh liền chu cái miệng nhỏ nhắn oán giận không có món cô thích ăn, anh lập tức thiếu chút nữa đã mở miệng hỏi cô muốn ăn cái gì, sau đó vào phòng bếp nấu một bàn cô thích ăn đi ra, tuy nhiên lý trí đã chiến thắng, làm một người cha, anh không nên quá nuông chiều cô. Bởi vì anh càng ngày càng hiểu rõ tính cách của Mạnh Vãn Ca, bạn lùi một bước, cô ấy liền tiến hai bước, được voi đòi tiên.

Anh muốn tận lực giảm bớt thời gian ở chung với cô, thường thường vừa ăn cơm xong liền vào thư phòng, tập tính nhiều năm qua vào lúc này không khỏi mang theo chút chột dạ trốn tránh, Mạnh Vãn Ca lại giống như nhìn thấu, càng quyết tâm phá hư kế hoạch của anh, mỗi buổi tối sau khi tắm rửa xong cô sẽ mặc váy mỏng manh đến gõ cửa thư phòng, không nói lời nào nhét thuốc mỡ ngoại thương vào trong tay anh, tự động chạy đến sô pha nằm sấp. Có lúc anh cũng không khỏi hoài nghi cô có phải cố ý tới trêu chọc anh hay không, nhưng trong đôi mắt to xinh đẹp kia lại tràn đầy ngây thơ thuần khiết. Anh biết, là tâm ma của mình đang quấy phá.

Doãn Tuyển là một người có năng lực tự kiểm soát lại rất mạnh, mấy ngày nay anh không ngừng tự hỏi du͙© vọиɠ của mình đối với Mạnh Vãn Ca từ đâu mà đến. Sau khi trưởng thành bên cạnh anh cơ hồ chưa từng thiếu người, bộ dạng thể trạng của anh đều tốt, ở nước ngoài cũng không thiếu phụ nữ chủ động, gu của anh luôn luôn là phụ nữ thành thục thông minh có trí tuệ, đến nay đối tượng kết giao không ai không lớn hơn anh vài tuổi, đối với tuổi tác thậm chí không thể sinh ra hứng thú với bạn cùng lứa tuổi, anh từng tự mình phân tích, căn nguyên vấn đề đều bởi vì Mạnh Hải m - là do cô cũng chỉ lớn hơn anh hai tuổi.

Khi nghĩ lại, anh gần như chắc chắn đứa trẻ là kết quả dưới ảnh hưởng của Mạnh Hải m.

Loại cảm giác bị đóng khung này quả thực khiến người ta không vui, chỉ nói anh không rõ cô đến tột cùng là vì cái gì, cũng không muốn đi truy cứu nguyên do, trải qua chuyện của mẹ anh cùng Mạnh Hải m, anh đã sớm buông tha việc lý giải sự kiên trì cùng phức tạp không hề logic của phụ nữ, cũng tuyệt đối sẽ không ngã chung một cái hố hai lần.

Sự không tín nhiệm của anh đối với phụ nữ thể hiện ở chuyện mỗi khi làʍ t̠ìиɦ đều phải đeo bao, hơn nữa còn phải là bao do chính anh chuẩn bị, dù khát dục thế nào anh cũng chưa từng sơ suất, có một hai lần say rượu cao hứng quên phòng hộ, ngày hôm sau anh cũng sẽ tận mắt nhìn tình nhân nuốt thuốc xuống ngay sau đó. May mà các đời tình nhân của anh đều hiểu được thị phi lợi hại mà yêu quý thân thể của mình, bạn tình biết điều thức thời mới có thể làm anh cảm thấy hài lòng.

Bởi vậy nhiều lần cân nhắc, anh vẫn suy nghĩ không ra nguyên nhân cụ thể mình nảy sinh du͙© vọиɠ đối với bé con mới mười sáu mười bảy tuổi, Mạnh Vãn Ca tựa như một hạt giống Mạn Đà La lặng lẽ trồng vào trong lòng anh, vô thanh vô tức chậm rãi lớn lên, trưởng thành một gốc cây nhìn như vô hại nhưng kỳ thực cả người mang theo kịch độc.

Cô bĩu môi cắn răng, hờn dỗi oán giận, thậm chí chỉ là nhẹ nhàng thoáng nhìn đều giống như nọc độc nhè nhẹ thấm vào trong cơ thể anh, làm cho anh như một tên nhóc chớm nở mối tình đầu, nhịn không được miên man phấn khởi không thôi.

Cuối cùng anh chỉ có thể tự trách mình đã quá lâu không có phụ nữ.

Doãn Tuyển tự biết mình cũng có du͙© vọиɠ, nhưng cũng không miệt mài, trước khi quen biết Triệu Nhã Viện, anh đã bỏ trống nửa năm, đến nay cấm dục hơn một năm, một người đàn ông thành thục mà bình thường, du͙© vọиɠ trong thời gian dài không được giải phóng mà sinh ra dị niệm đối với con gái, không tính là bình thường, cũng là lời giải thích duy nhất anh có thể thuyết phục mình.

Đến nay anh và Triệu Nhã Viện vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ, chỉ vì hôn nhân không nằm trong kế hoạch của anh, nếu anh thật sự muốn kết hôn, đã sớm chọn một đối tượng hợp ý trong các bạn gái để báo cáo kết quả công tác, cũng đỡ cho mẹ anh than thở đến nay. Hà Chiêu Nghi cố chấp chiếm dụng thời gian rảnh của anh giới thiệu đối tượng, anh chưa từng để vào mắt, nhưng Triệu Nhã Viện lại là con dâu bà tự mình chọn ra, bởi vậy anh vẫn lễ phép đối đãi, qua lại cùng cô, chỉ là chưa từng vượt qua giới hạn.

Doãn Tuyển đương nhiên nhìn ra được Triệu Nhã Viện có tình cảm với anh, gần như mỗi ngày cô đều liên lạc tới, bình thường chỉ là vài câu tin nhắn đơn giản, thỉnh thoảng gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm, hẹn anh ăn cơm, dù sao cũng là phụ nữ trưởng thành gần ba mươi, suy nghĩ đúng mực, Doãn Tuyển bận rộn thường xuyên quên hồi âm, cô cũng không để ý chút nào, chỉ chu đáo dặn dò anh chú ý thân thể.

Triệu Nhã Viện tính cách ôn nhu tri thức lại biết suy nghĩ cho đại cuộc, cho dù Doãn Tuyển không hề có ý định lập gia đình, cũng không thể không thừa nhận cô là một trong số ít phụ nữ mà anh quen biết thích hợp để kết hôn.

Anh nghĩ rằng anh thực sự cần tìm một đối tác càng sớm càng tốt.

Tuổi tác càng lớn, càng cần một cuộc hôn nhân.