Chương 42

Hà Chiêu Nghi kinh hãi quát anh, gần như hoảng loạn nhìn xung quanh, xác định không ai nghe được lời nói kia của anh mới kinh hồn chưa yên vỗ về l*иg ngực đang kịch liệt phập phồng, hạ giọng: "Có phải con uống nhiều rồi không?"

Giống như là sợ anh nhắc lại chuyện bà không muốn nhắc tới, Hà Chiêu Nghi nói xong liền chui vào đám nhỏ đi phát lì xì.

Cả nhà già trẻ nên chúc đã chúc, nên phát cũng đã phát, cơm tất niên kết thúc, bọn trẻ đã sớm chạy đến đình viện đốt pháo trúc, trên bàn cơm chỉ còn lại người lớn uống rượu nói chuyện.

Đàn ông ở Doãn Gia thịnh vượng, Doãn Kinh Dục có bốn con trai, đến thế hệ Doãn Tuyển này cũng là nam nhiều hơn nữ, trong mười anh chị em, ngoại trừ hai đích nữ đã xuất giá, cũng chỉ còn lại một cô gái là Doãn Đồng, đời thứ tư tính cả Mạnh Vãn Ca cũng chỉ có hai người là nữ. Chẳng qua bên cạnh còn có vài anh em chưa kết hôn bao gồm cả Doãn Tuyển, nên coi như không chuẩn.

Mấy cậu bé đang ở độ tuổi mèo chê chó ngấy, pháo nổ rung trời, hiện tại các nơi đều cấm đốt pháo, nếu không là nhà lớn chiếm diện tích rộng lớn, chỉ sợ hàng xóm nghe thấy đều đã báo cảnh sát xử lý.

Doãn Đồng đi ngang qua uy hϊếp nói: "Mấy đứa chú ý an toàn, không ngoan thì gọi chú hai bác đến tịch thu pháo hoa!" Lợi dụng hình tượng nghiêm túc dọa người của Doãn Tuyển vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạnh Vãn Ca đi bên cạnh cô liếc cô: "Cô đều lừa gạt trẻ con trong nhà như vậy sao?"

Doãn Đồng hơi xấu hổ cười ha hả: "Con đừng coi thường, thực sự có tác dụng."

Hai tháng không gặp, Doãn Đồng thân là "người chuyên thu thập chuyện bát quái của Doãn Tuyển", gặp được Mạnh Vãn Ca là đối tượng duy nhất có thể chia sẻ tin tức bát quái, liền vội vã cập nhật động thái mới nhất gần đây cô nghe được: "Con còn nhớ Triệu tiểu thư Trường Doanh tới từ thành phố B không?"

Mạnh Vãn Ca mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng cũng không mở, hừ một tiếng từ trong xoang mũi.

"Làm sao không nhớ? Mới cùng nhau ăn cơm!"

"Hai ngày trước cô ấy tới nhà thăm mẹ hai, nói là muốn về thành phố B đón tết âm lịch, lại đây chúc năm mới thuận tiện nói lời tạm biệt."

Mạnh Vãn Ca không khỏi buồn cười, về nhà đón năm mới còn phải thông báo cho cả thiên hạ?

Doãn Đồng bĩu môi: "Cô cảm thấy mẹ hai đại khái thèm con dâu đến điên rồi, thế mà mời cô ấy tới nhà ăn tết, may mắn đầu óc Triệu tiểu thư coi như minh mẫn mới không đồng ý, chậc chậc, người không biết cho rằng Doãn gia chúng ta thiếu vợ nhiều lắm! Còn chưa qua cửa đã trông mong người ta đến ăn tết."

"Kết quả trò chuyện, không biết như thế nào nói tới đứa nhỏ, mẹ hai lời nói thâm thúy hy vọng sang năm có thể ôm được cháu trai lớn do cô ấy và anh hai sinh, cô cảm thấy kỳ quái, trong nhà dương thịnh âm suy nghiêm trọng như vậy, sinh cháu gái không được sao?" Doãn Đồng thấy mình có chút lạc đề, lại tự giác quay trở về: "Chỉ là không biết Triệu tiểu thư thẹn thùng hay kín đáo, nói cô ấy và anh hai vẫn tiến triển đến mức độ kia, mẹ hai liền nói cho cô biết anh hai tính tình chậm nóng, bảo cô phải chủ động một chút, hơn nữa hiện tại thời đại thay đổi, có con trước kết hôn sau cũng không phải chuyện lớn gì, có con rồi thì tâm của đàn ông mới vững vàng. Mẹ hai thật đúng là đi trước thời đại, khiến cô mở rộng tầm mắt."

Mạnh Vãn Ca càng nghe mày càng nhíu chặt, Triệu Nhã Viện rốt cuộc là một danh môn thiên kim, Hà Chiêu Nghi vì ôm cháu ngay cả lời như vậy cũng nói ra được, điên đến mức không thể nói là nhẹ.

Một lát sau, Mạnh Vãn Ca đột phá điểm mù hỏi: "Không phải, những lời này làm sao cô biết rõ ràng như vậy?"

Doãn Đồng không muốn lộ chuyện bản thân mình quá bát quái, hắng giọng nói: "Cô chỉ là vừa vặn đi ngang qua nghe hai người đó nói chuyện thôi, không phải sao?"