Chương 2

Ký túc xá tư thục đương nhiên khác với loại ký túc xá bình thường, hai người một phòng, mỗi người sẽ có một tủ quần áo riêng,tầng trên là giường ngủ, trong phòng còn có phòng tắm đơn, tủ lạnh, điều hòa, ban công thoáng mát, còn có đường ống thoát nước tiện lợi, mọi thứ được trang hoàng đầy đủ, chăm sóc tận lỗ chân lông, rất thích hợp phục vụ những cậu ấm cô chiêu con cái các nhà tài phiệt.

Trở lại phòng ngủ, Phương Túc bắt đầu thay đồ, cô cởi bỏ bộ áo quần đồng phục, với tay lấy trong tủ một cái áo thun cổ T, một cái quần jean mặc vào, cả quá trình không tới ba phút. Ở chung với nhau một năm, cô đã không còn ngại ngùng che che giấu giấu mỗi khi thay đồ nữa, ngược lại việc mặc mỗi nội y đi lại trong là chuyện hết sức bình thường, nếu ở ký túc xá đông người, không chừng điều này sẽ bị rêu rao khắp đầu đường cuối phố.

Phương Túc sau khi thay đồ xong, lười biếng nằm dài trên giường, cô liếc mắt về giường đối diện, Mạnh Vãn Ca, cô bạn cùng phòng của cô, một cô gái có mái tóc đen dài, đang bận chiếc áo sơ mi hở cổ, chẳng buồn mang quần, để lộ ra cặp chân trắng nõn nuột nà, khuôn mặt sắc sảo xinh như họa, dáng người tuy không cao, nhưng thân hình cực kì cân đối, trời sinh là thiên tài khiêu vũ.

Học sinh trong trường hầu như đều là con lai, các cô gái có nhan sắc vượt trội hơn người thường, nhưng Mạnh Vãn Ca ngầm khẳng định Phương Túc là cô gái lai đẹp nhất trong số đó, cô thừa hưởng khuôn mặt xinh đẹp từ dòng máu phương Tây và dáng người nhỏ nhắn, tinh tế từ dòng máu phương Đông, cô hoàn hảo như một người đẹp bước từ trong tranh, vẻ đẹp tinh xảo khiến người ta không thể nói nên lời. Có rất nhiều người nói cô tính tình kiêu ngạo khó gần, Phương Túc không phủ nhận điều đó, sinh ra trong gia đình bề thế, lại có nhan sắc trời ban, thế gian này được mấy người như cô chứ.

Cô chống cằm, tay cầm một cây kem: "Tớ còn chưa được xem cậu khiêu vũ nữa!"

Mạnh Vãn Ca mặc thêm chiếc quần jean, không thèm nhìn cô, đáp: "Có gì đẹp mà xem? Cậu bắt đầu thích xem khiêu vũ khi nào đấy?"

Phương Túc khịt mũi: "Tớ muốn xem cậu khiêu vũ, lần sau có cơ hội cậu dẫn tớ đi xem đi!"

"Được thôi" Mạnh Vãn Ca đáp: "Khi nào vũ đạo hoàn thành, tới lúc biểu diễn sẽ cho cậu một vé."

Mạnh Vãn Ca nhìn đồng hồ, tay xách ba lô vẫy tay chào Phương Túc: "Tớ đi đây."

Sau khi xuống lầu, Mạnh Vãn Ca ghé đến một cửa hàng tiện lợi trước cổng trường, mua một cục cơm nắm, sau đó bắt taxi đến trường học vũ đạo, cậu cắn một miếng cơm nắm, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của quản gia, hôm nay là sinh nhật 91 tuổi của Doãn lão gia, buổi tối người trong nhà mau mau quay về tham gia lễ chúc thọ, nghĩ đến đây, miếng cơm nắm đang nhai trong miệng không còn thấy ngon lành nữa.