Chương 3: Cô lại không mang họ Doãn

Sau khi chia tay Phương Túc, Mãnh Vãn Ca ghé đến một cửa hàng tiện lợi trước cổng trường, mua một cục cơm nắm, sau đó bắt taxi đến trường học vũ đạo, cậu cắn một miếng cơm nắm, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của quản gia, hôm nay là sinh nhật 91 tuổi của Doãn lão gia, buổi tối người trong nhà mau mau quay về tham gia lễ chúc thọ, nghĩ đến đây, miếng cơm nắm đang nhai trong miệng không còn thấy ngon lành nữa.

Cuối cùng cô cũng đến phòng học, cách thời gian vào lớp chưa đến nữa tiếng, cô thay đồ múa và giày chuyên dụng, cầm lấy dải ruy băng, vừa tập vừa suy nghĩ làm cách nào để có thể hợp tình hợp lý mà vắng mặt trong buổi tiệc mừng thọ này. Một lát sau học sinh lục đυ.c tiến vào phòng học, giáo viên cũng vào tới, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường, do mất tập trung nên trong lúc luyện tập cô làm sai rất nhiều tư thế, cô liếc mắt thấy cô giáo có vẻ không vui, liền gạt qua chuyện này, trước mắt tập trung vào luyện tập.

Chương trình học kết thúc, Mạnh Vãn Ca bị giữ lại, cô nghĩ rằng cô giáo sẽ phê bình mình, không ngờ rằng cô giáo lại hỏi cô: "Em đã nghĩ tới sau này sẽ học trường nào chưa?"

Mạnh Vãn Ca liếc cô giáo một cái, không hiểu tại sao cô giáo lại quan tâm đến vấn đề học tập của mình, cô đành thành thật: "Có thể thi đậu trường nào, em sẽ học trường đó."

Cô giáo nhíu mày: "Em không nghĩ tới việc phát triển bản thân theo nghề khiêu vũ sao?"

Mạnh Vãn Ca nghiêng đầu nhìn cô giáo: "Ý cô là trường nghệ thuật? "

Cô giáo gật đầu: "Trường nghệ thuật năm nay sẽ chiêu sinh sớm, tuy rằng em mới lớp 11 nhưng bây giờ đăng kí trường nghệ thuật cũng không quá sớm, em nên chuẩn bị đăng ký thi đi.

Dừng một chút, cô giáo lại nói thêm: "Người nhà cho em học khiêu vũ nhiều năm, không phải muốn em phát triển theo hướng này sao?"

Thật ra thì không phải như vậy.

Bây giờ cơ thể của Mạnh Vãn Ca không được khỏe, bị ép buộc từ lúc năm tuổi, trải qua huấn luyện cực khổ, mỗi ngày đến lớp khiêu vũ cô đều khóc lóc, van xin, nhưng đây là việc ông nội rất quyết tâm, không thể lay chuyển ông được, cô một buổi đi học tại trường, một buổi đi học khiêu vũ, mười mấy năm trôi qua đã thành một thói quen sinh hoạt của cô.

Hỏi cô thích không ư? Xem như là thích đi, ngày nào cũng bị kéo chân luyện tập, nếu như không miễn cưỡng thích, làm sao có thể chống đỡ được đến tận bây giờ kia chứ... Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ trong tương lai mình sẽ tiếp tục đi theo con đường này.

Cô giáo thở dài: "Điều kiện nhà em cũng tốt, em cũng có nền tảng vững vàng, nếu em không đi theo nghề này thì cũng thật đáng tiếc. Em về trao đổi với người nhà xem sao, bản thân em cũng nên suy nghĩ kĩ một chút.

Mạnh Vãn Ca chần chờ một lát, khẽ gật đầu.

Cô thu dọn đồ đạc ra cổng chính, liền thấy một chiếc Bentley màu đen đậu bên kia đường, cô không muốn lên chiếc xe đó chút nào , người tài xế xuống xe, cúi đầu chào cô: "Vãn Ca tiểu thư."

Mạnh Vãn Ca lập tức liền nhíu mày: “Tôi đã nói với quản gia là không cần ai tới đón mà.”

“Chủ tịch phân phó tôi tới đón tiểu thư về nhà.”

Cửa xe được dán phim đen, Mạnh Vãn Ca không thể nhìn thấy bên trong có người hay không.

"Anh ta đã quay về?"

"Vâng, hiện đang trên phi cơ."

"Nếu như anh ta không về, tôi sẽ không đi."

“Tiểu thư yên tâm, chủ tịch trễ chút sẽ đến.”

Mạnh Vãn Ca không tình nguyện bước lên xe.

Tài xế nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Tiểu thư có muốn về Văn Đỉnh thay quần áo không?"

Mạnh Vãn Ca mệt mỏi đáp: "Không cần." Phải trải qua hai tiếng ngồi trên xe, cô hoàn toàn không đủ sức lực.

Cô không hiểu vì sao anh ta kiên trì nhất định muốn cô cùng gia tộc tham dự lễ đại thọ của Doãn lão gia kia chứ, cô và ông ta đâu có quan hệ gì đâu?

Cô lại không mang họ Doãn.

.