Chương 13: Đừng để cha nói lần thứ ba

Mạnh Vãn Ca trở lại chỗ ngồi, bữa cơm này không lâu lắm cũng kết thúc.

Thanh toán xong, bốn người đi về phía sảnh thang máy.

Thời gian không còn sớm, Mã Đan Thanh hỏi: "Các cậu trở về làm sao?"

Phương Túc và Trương Khả Kiều nói người nhà sẽ tới đón, chỉ có Mạnh Vãn Ca không biết đang suy nghĩ gì không đáp lại, Phương Túc vỗ vỗ cô: "Vãn Vãn, còn cậu?"

"Hả?" Mạnh Vãn Ca lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt.

Mã Đan Thanh giải thích: "Hôm nay Jason tới đón mình, nếu người nhà cậu không thể tới đón thì chúng mình đưa cậu đi một đoạn?"

Mạnh Vãn Ca cười cười: "Không cần" Mấy người tự nhiên cho rằng sẽ có người tới đón cô.

Trong sảnh thang máy đã có mấy người đang chờ xuống lầu, không bao lâu sau có thang máy tới, Mạnh Vãn Ca giương mắt nhìn lên, bất ngờ liếc thấy một bóng dáng cao lớn đang chen chúc ở phía trong cùng, nụ cười đột nhiên ngưng lại bên môi, theo tầm mắt của anh dời sang, quả nhiên nhìn thấy Triệu Nhã Viện kề sát bên cạnh anh. Mạnh Vãn Ca nghĩ, Doãn Đồng rốt cuộc sống với anh nhiều hơn vài năm, quả thật hiểu rõ anh hơn so với cô con gái này, có lẽ không lâu nữa sơn trang Vân Đỉnh sẽ nghênh đón một nữ chủ nhân.

Người phía trước sau khi vào thang máy đã đầy tám phần, Phương Túc thấy thế nói: “Hai người đi xuống trước đi, chúng ta chờ chuyến tiếp theo."

Doãn Tuyển lúc này giương mi, mới phát hiện Mạnh Vãn Ca trong mấy thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Mạnh Vãn Ca nhìn anh khẽ nhướng mày, liếc mắt phân cao thấp với anh, ai cũng không mở miệng gọi đối phương, giống như hai người xa lạ ngẫu nhiên nhìn nhau một lần. Đợi cửa thang máy đóng lại, cô mới cúi đầu chớp chớp mắt.



Đi xuống đại sảnh lầu một, Trương Khả Kiều dẫn đầu phát hiện anh trai mình ngồi ở sô pha, đi tới gọi thẳng tên anh ta: "Trương Dĩ Nghị!"

Trương Dĩ Nghị chờ đến tức giận, đầu còn chưa ngẩng lên đã buông lời móc mỉa: "Đại tiểu thư, em có muốn chờ cùng nhau ăn bữa sáng ngày mai rồi mới đi không?"

Trương Khả Kiều không cam lòng yếu thế: " Được, nếu không phiền anh chờ một chút. "

"Em..." Trương Dĩ Nghị liếc qua mấy cô gái đi theo sau em gái, thoáng chốc ngậm miệng lại, thức thời mà chuyển thành trạng thái anh trai lớn lễ phép đúng mực: "Chào các em."

Trương Khả Kiều vẻ mặt gặp quỷ, quay đầu giới thiệu: "Anh tôi Trương Nghị Nghị."

Trương Dĩ Nghị khóe miệng co rút, miễn cưỡng duy trì nụ cười nhắc lại: "Trương Dĩ Nghị, kiên trì bền bỉ, Nghị trong nghị lực. Phiền các em chiếu cố em gái anh nhiều hơn."

Trương Khả Kiều: "Anh mình tám phần là có bệnh!"

Lo lắng hai anh em này đánh nhau tại chỗ, nhanh chóng chào hỏi lẫn nhau, Mã Đan Thanh liền đuổi bọn họ đi trước, không lâu sau, tài xế nhà Jason và Phương Túc cũng đến.

Phương Túc và Mã Đan Thanh muốn đợi đến khi người nhà tới đón Mạnh Vãn Ca rồi mới đi, cô làm bộ cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua: "Đến rồi."

Cùng nhau đi đến khu đưa đón trước cửa, Mạnh Vãn Ca nói: "Mau trở về đi, mình lớn như vậy không lạc được."

Đều biết cá tính của cô, họ cũng không kiên trì nữa, chỉ nhắc nhở cô về đến nhà nhớ báo một tiếng rồi tự lên xe nhà mình.

Mạnh Vãn Ca nhìn xe chạy khuất không thấy đuôi xe, vòng vèo đi về phía xe taxi đón khách bên đường, nhưng mà bước vài bước, phía sau có xe bíp còi hai cái, cô theo bản năng quay đầu lại, đã thấy chiếc Bentley màu đen quen thuộc chậm rãi chạy đến bên cạnh dừng lại, không khỏi ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới Doãn Tuyển sẽ chờ cô.

Cửa sổ xe tối đen ở ghế sau hạ xuống, Doãn Tuyển ngồi trong xe bình thản nói: "Lên xe."

Mạnh Vãn Ca qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô gái bên kia, đột nhiên siết chặt dây lưng lùi một bước, cô tự giác không nên không biết thức thời như vậy.

"Cha bận rộn, con có thể tự mình trở về."

Doãn Tuyển nhướng mày: "Con còn muốn đi chỗ khác? "

Mạnh Vãn Ca nhất thời nghẹn lời, ".... Không có.”

"Vậy lên xe, đừng để cha nói lần thứ ba." Giọng điệu đã không kiên nhẫn.

Mạnh Vãn Ca khẽ run một cái, dưới ánh mắt cường thế lạnh như băng của anh rốt cục vẫn chậm rãi bước vào ghế phụ.

Vừa lên xe, mùi nước hoa nữ tính thanh nhã từ phía sau bay tới, tuy không khó ngửi, Mạnh Vãn Ca vẫn không tự chủ nhíu mày.

Doãn Tuyển phân phó: "Đưa Triệu tiểu thư về trước."

Tài xế trả lời được, bật đèn xe hợp vào dòng xe cộ.

Bên trong xe trầm mặc một lúc lâu, cô gái vẫn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng:

"Không giới thiệu chúng tôi một chút sao?"

Doãn Tuyển chỉ nói ngắn gọn: "Con gái tôi, Vãn Ca."

Lại nói với Mạnh Vãn Ca ngồi phía trước: "Đây là dì Triệu."

Mạnh Vãn Ca quay đầu nhếch môi cười: "Chào dì Triệu."

Triệu Nhã Viện cười đến sáng lạn: "Tiệc mừng thọ hôm đó đã nghe nói con rất xinh đẹp, đáng tiếc không thể gặp mặt, hôm nay vừa nhìn quả nhiên không sai.”

Mạnh Vãn Ca tất nhiên là hiểu chỉ là lời khách sáo, thản nhiên đáp: "Không sao ạ.”

Triệu Nhã Viện nhận thấy cô không hứng thú, dừng đề tài lại, chỉ thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện vài câu với Doãn Tuyển bên cạnh.

Mạnh Vãn Ca nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng nỉ non yêu kiều của Triệu Nhã Viện, cô không tiếng động thở dài một hơi, không khép lỗ tai lại được, chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt lại.

Triệu Nhã Viện ở nhà dì trong trung tâm thành phố, rất nhanh đã đến nơi, trước khi xuống xe vốn định chào hỏi Mạnh Vãn Ca, thấy cô ngủ, liền quay đầu nói với Doãn Tuyển xuống xe tiễn mình: "Lần sau mang Vãn Ca ra ngoài ăn cơm.”

Doãn Tuyển từ chối cho ý kiến, cong khóe môi: "Vào đi.”

Trong lúc im lặng Mạnh Vãn Ca đã mở mắt, lẳng lặng nhìn Triệu Nhã Viện khoác lòng bàn tay lên cánh tay Doãn Tuyển, bộ dáng quấn quýt khó tách rời, cô cười nhẹ một trận, rồi lại nhắm mắt lại.

Lúc Doãn Tuyển lên xe nghe thấy tài xế hỏi Mạnh Vãn Ca có muốn ngồi vào ghế sau hay không, cô không trả lời, anh liếc cô một cái, đóng cửa lại.

"Đi thôi."