Chương 14: Con đang tức giận à

Trở lại Vân Đỉnh sơn trang, xe vừa dừng hẳn, Mạnh Vãn Ca nhanh chóng xuống xe đi thẳng vào trong phòng.

Doãn Tuyển đi sau cô vài bước, cuối cùng ngăn cô lại trước khi lên lầu.

Cánh tay thình lình bị kéo lại, Mạnh Vãn Ca hoảng sợ, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Làm gì vậy?”

Doãn Tuyển nói: "Sau này buổi tối không cần tự mình đón xe, bảo quản gia đi đón, nếu không thì gọi điện thoại cho Lý Nghĩa." Lý Nghĩa là tài xế của anh.

Mạnh Vãn Ca cảm thấy anh quả thực kỳ lạ, mấy tuần trước mới bỏ lại cô nửa đêm một mình đón xe, hôm nay lại đột nhiên biểu hiện bộ dáng rất quan tâm với cô, cô không nhịn được buột miệng nói: "Ai cần cha quản con?"

Doãn Tuyển đang muốn lên lầu đi lại một chút, chậm rãi xoay người lại, hình dáng cương nghị dưới bóng đêm được phác họa càng thêm vài phần sắc bén, vui buồn trên mặt khó phân biệt, hai tròng mắt hẹp dài lại giống như đóng băng.

"Con nói cái gì?"

Mạnh Vãn Ca vai mỏng co rụt lại, túm lấy vạt áo lùi hai bước, nhưng rất nhanh lại ép buộc bản thân nâng cằm lên giằng co với anh, mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện mà lên án: "Chẳng lẽ không phải sao... Mấy năm nay cha căn bản cũng không quản con, hiện tại mới giả bộ làm người cha tốt sao?"

Nhiều năm tập múa làm cho cô luôn theo thói quen khẽ nhếch cằm, lộ ra cần cổ thon dài, sống lưng tinh xảo kéo căng thẳng tắp, khi nhìn giống như một nữ vương nhỏ ngạo nghễ đứng trên chúng sinh, ngạo khí từ trong tản ra ngoài. Tựa như bây giờ, rõ ràng sợ tới mức mặt trắng bệch, vẫn cố gắng giả bộ không sợ hãi.

Cô đại khái không biết kỳ thật bộ dáng bây giờ của mình như sắp khóc..

Không biết tại sao Doãn Tuyển đột nhiên nhớ tới mấy năm trước cô được trường học mời phụ huynh.

Khi đó cô ước chừng học lớp năm lớp sáu, trong lớp có một bạn học nam ác ý giở trò vén váy của cô lên, ngay tại tiết thể dục, trước mặt mọi người cô liền lột quần của cậu nhóc, cậu bé chịu không nổi đả kích nhục nhã như vậy, vừa gọi điện thoại về nhà khóc lóc kể lể, phụ huynh liền đằng đằng sát khí vì con trai bảo bối tìm lời giải thích.

Lúc nhận được điện thoại của bảo mẫu thì những người khác đang họp ở công ty, vốn chuyện của đứa nhỏ đều là bảo mẫu xử lý, không khéo bảo mẫu hai ngày kia xin nghỉ về quê, nhận được điện thoại của trường học chỉ có thể gọi lại cho anh, anh vốn định bảo thư ký đi một chuyến, đột nhiên lại nghĩ đến Mạnh Vãn Ca cũng không quen biết, đành vội vàng kết thúc hội nghị chạy đến trường học.

Vừa đến văn phòng giáo viên liền thấy mẹ cậu bé vênh váo hung hăng chỉ vào mũi cô mắng chửi, cô bé mím cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng dầu muối đều không ăn, giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi đối phó trong ngoài, vừa trấn an phụ huynh vừa ôn tồn dỗ dành cô: "Mạnh Vãn Ca nghe lời, xin lỗi Ngô Dục Quân sẽ không sao, nhé?”

"Con không." Cô đáp, âm vang mạnh mẽ, cằm nhỏ giương cao lên, nào có một chút giác ngộ lỗi lầm?

“Là cậu ta vén váy con trước!”

Nếu chỉ nhìn bề ngoài của Mạnh Vãn Ca, rất dễ bị lừa gạt, nhìn như nhu nhược thanh tú, trên thực tế tính tình lại bướng bỉnh kiêu ngạo, là kiểu người không dễ dàng chịu thiệt thòi, người khác khi dễ cô một phần cô nhất định phải trả người ta ba phần, thêm nữa bộ dạng cô bé xinh đẹp tinh xảo, các bạn nhỏ phần lớn nguyện ý làm đồng bọn của cô, nếu như lại nặn ra hai giọt nước mắt, ngay cả giáo viên cũng bị bộ dáng đáng thương của cô mà bỏ qua.

Tuy nhiên chỉ khi chột dạ, nếu không cô khinh thường làm như vậy, nếu đã để cho cô có lý một chút, cô sẽ không tình nguyện chịu yếu thế.

Giọng nói như gà của phụ huynh nữ càng thêm bén nhọn: "Đây là thái độ gì? Nhìn xem con bé này bày ra thái độ gì? Làm sai còn có lý? Một chút giáo dưỡng cũng không có, phụ huynh cậu đều dạy như thế nào?"

Mạnh Vãn Ca nhìn thấy anh thì thân thể nhỏ nhắn rõ ràng run lên, đại khái không ngờ tới sẽ là anh đến, nhìn anh, một câu "Cha" nửa ngày không gọi ra khỏi miệng.

Kỳ thật anh không cảm thấy Mạnh Vãn Ca có gì sai, ăn miếng trả miếng trong mắt anh là hợp lý nhất, thậm chí cảm thấy tiểu cô nương hiểu được cách phản kích bảo vệ mình là chuyện không thể tốt hơn, chẳng qua anh không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt giáo viên cùng phụ huynh, cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực xử lý chu toàn, tốc chiến tốc thắng tính toán để đối phương đưa ra điều kiện, cái gì bồi thường tổn hại tinh thần, phí khám chữa bệnh tâm lý, tổng cộng mở một khoản phí dụng. Anh cảm thấy không quá khoa trương, liền quyết định đồng ý, không ngờ Mạnh Vãn Ca lại không phục.

"Tại sao phải cho bọn họ tiền?", cô rướn cổ vẻ mặt khϊếp sợ nhìn anh hỏi: "Là cậu ta làm sai trước, cậu ta cũng không xin lỗi con, cha còn muốn cho bọn họ tiền?"

Trước đó không biết đã bị chỉ vào mũi mắng bao lâu cô cũng không khóc, thái độ dàn xếp ổn thỏa của anh lại khiến đứa nhỏ này đầy bụng ủy khuất, cô liều mạng chớp mắt không cho nước mắt rơi xuống, mỗi lần chớp mắt như đang công khai bày tỏ: Con không khóc, sai cũng không phải con, con mới không nhận thua!

Chuyện đã cách nhiều năm, bộ dáng bướng bỉnh kia tựa hồ không khác gì trước mắt.

Doãn Tuyển thở dài: "Con lại giận dỗi cái gì?”

Mạnh Vãn Ca ngẩn ra, nắm tay hơi kích động phản bác: "Con không giận dỗi!”

Rõ ràng là anh... Rõ ràng là…

Bụng cô đầy lời muốn nói, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy mặt Doãn Tuyển, cái gì cũng nói không nên lời.

Cô quay mặt đi: "Quên đi, tùy cha nói thế nào cũng được.”