Chương 12: Con gái có bạn gái quan trọng như nào

Cuối tháng bảy, nữ sinh lớp 11 của Tĩnh Tu dù sao cũng nghênh đón kỳ nghỉ hè sớm hơn học sinh trường phổ thông một chút. Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo hè không cần tự học buổi tối, Mạnh Vãn Ca đã nói muốn mời Phương Túc ăn cơm, Phương Túc từ khi nhìn thấy phần giới thiệu nhà hàng Tây mới khai trương của Tỷ Duyệt trên tạp chí thì vẫn luôn nhớ nhung, nghĩ sinh nhật cô sắp tới, tháng tám lại phải cùng mẹ đi New Zealand nghỉ mát, Mạnh Vãn Ca liền hẹn Mã Đan Thanh và Trương Khả Kiều dự định chúc mừng sinh nhật cô trước.

Sau khi tan học ký túc xá náo loạn như chợ, giám thị đơn giản cũng mặc kệ, chỉ thúc giục các học sinh nhanh chóng thu dọn xong hành lý về nhà. Một tháng kế tiếp ký túc xá cũng không mở cửa, học sinh ở huyện ngoài túi lớn túi nhỏ chờ người nhà tới đón, trong lúc nhất thời dưới lầu ký túc xá đỗ đầy xe sang trọng.

Nhóm bốn người Mạnh Vãn Ca đều là người bản địa Hàn Thành, không gọi người nhà tới đón, trở về ký túc xá thay quần áo, mang theo hành lý nhẹ nhàng đón taxi thẳng đến khách sạn.

Bàn đã được đặt trước, sau khi trình diện trực tiếp được đưa đến phòng bao, gọi đồ ăn ngon, Mã Đan Thanh hỏi Phương Túc: "Cậu muốn ở New Zealand bao lâu?"

Phương Túc vẻ mặt đau khổ: "Có thể trước khi khai giảng mới có thể trở về." Đây là thông lệ hàng năm của nhà cô, trước kia mẹ cô đều phải ở lại hai tháng, năm nay là vì phối hợp với khóa học phụ đạo mùa hè của cô mới hoãn lại.

"Hiện tại trong nước nóng muốn chết, nếu không phải Jason nói muốn ở trong nước tự lái xe đi du lịch, mình cũng muốn đi ra ngoài." Jason là bạn trai hiện tại của Mã Đan Thanh.

Phương Túc oán giận một phen, hai mắt phút chốc sáng lên, chuyển hướng sang Mạnh Vãn Ca: " Vãn Vãn, nghỉ hè cậu có phải còn chưa có kế hoạch hay không? Nếu không cậu theo mình đi New Zealand nghỉ lễ, mình bao ăn bao ở bao vé máy bay!”

Mạnh Vãn Ca liếc cô một cái: "Bình thường cậu cứ buông thả ham chơi, có thời gian thì ở bên người nhà nhiều hơn đi!"

Phương Túc không ngừng kêu khổ, Trương Khả Kiều thấy thế thở dài: "Ở trường học suốt ngày đối mặt với khuôn mặt ngốc nghếch này không dễ dàng gì, cậu tốt bụng một chút để Vãn Vãn nghỉ ngơi đi."

Phương Túc "chậc" một tiếng, làm bộ vung nắm đấm về phía cô.

Mấy người ầm ĩ náo nhiệt dùng xong đồ ăn, theo thường lệ vẫn chuẩn bị bánh ngọt, đặt bậc thầy bánh ngọt chuẩn bị, Phương Túc ôm Mạnh Vãn Ca cảm động giả khóc.

Lúc ăn bánh ngọt điện thoại reo, là Doãn Đồng gọi tới, Mạnh Vãn Ca chào hỏi bạn bè, rời bàn đi nghe điện thoại.

Vừa chuyển máy, Doãn Đồng lập tức tra hỏi: "Ngày mai con bắt đầu nghỉ hè có phải không ?" Cô cũng tốt nghiệp từ Tĩnh Tu, đối với chương trình học sắp xếp như nào hiểu rất rõ.

"Ừm, thế nào?"

"Kế hoạch tiếp theo là gì?"

Mạnh Vãn Ca nghĩ nghĩ, nói: "Có thể sẽ về thành phố K một chuyến."

Doãn Đồng lẩm bẩm nói: "Bà ngoại con cũng không ở đấy, trở về làm gì?"

"Dù sao cũng phải về tảo mộ." Mạnh Vãn Ca thản nhiên nói.

Doãn Đồng rất thất vọng: "Con sẽ không định ở đó cả tháng chứ?"

"Không, chỉ vài ngày thôi."

Doãn Đồng vừa nghe tâm tư lại vui vẻ: "Nếu không như này, cô đi với con quay về thành phố K, con cùng cô đi Pháp."

Mạnh Vãn Ca không hiểu: "Cô đi thành phố K làm gì, ở đó không có gì vui."

"Aiza con không cần quản cô, cô chưa từng đi qua thành phố K nên muốn đi chơi một chút không được sao? Như thế nào? Đi thành phố K xong chúng ta trực tiếp bay đến Pháp!"

Mạnh Vãn Ca thật ra không có dự định gì, sợ Doãn Đồng không dứt, đành phải nhả ra:

"Con suy nghĩ một chút."

Doãn Đồng hoan hô: "Mau quyết định đi, trong kỳ nghỉ hè vé máy bay không dễ mua."

"Được." Mạnh Vãn Ca không muốn để bạn bè đợi lâu, đang định cúp điện thoại, Doãn Đồng lại đột nhiên thở dài:"Ai, cô nói con không có phúc, ngày sinh nhật ông nội sao conn lại đi sớm một bước như vậy? Nếu đi cùng anh hai là có thể quan sát anh ấy và Triệu Nhã Viện ở khoảng cách gần...Ách, ý cô là kim đồng ngọc nữ - tương tác nóng bỏng.”

Mạnh Vãn Ca ngẩn ra: "Có ý gì?"

Doãn Đồng nói: "Triệu Nhã Viện sau khi anh đi lại uống say, đi đường cũng không thẳng, sau đó cả người gần như đổ nhào vào anh hai, mẹ hai bảo anh hai đưa cô ấy về nhà trước.

Mạnh Vãn Ca nhất thời giống như bị xối một đầu nước đá.

Ngày đó cô xuống lầu mới phát hiện yến tiệc đã sớm kết thúc, người nhà Doãn gia đều trở về phòng nghỉ ngơi, cô chặn hỏi một người hầu đang dọn dẹp phòng tiệc, mới biết được Doãn Tuyển đã sớm rời đi.

Cuối cùng cô tự gọi xe về nhà.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên Doãn Tuyển tạm thời có việc đi trước, anh luôn luôn bận rộn, nhưng trước kia anh vẫn còn nhớ sắp xếp người đưa cô đi, cô cho rằng lần này anh chỉ là nhất thời quên mất còn có một cô con gái đang chờ anh, dù sao anh vừa xuống máy bay mệt mỏi như vậy, lại uống không ít rượu… Tìm nhiều lý do cho anh như vậy, ai biết thì ra chỉ là đang ôm giai nhân, làm sao còn hơi sức để ý đến cô con gái này?

Cũng đúng, so với con gái, bạn gái đương nhiên quan trọng hơn, huống chi còn là một đứa con gái anh căn bản không muốn?

“Cô cho rằng tài xế của anh hai đưa con về, nhưng con rời đi không đến một giờ yến tiệc đã kết thúc, cậu ta không có khả năng nhanh như vậy lại chạy về đón anh hai nhỉ?”

Mạnh Vãn Ca chết lặng nói: "Con bắt xe về."

Doãn Đồng không đồng ý, chỉ trích cô: "Con là một cô gái, trễ như vậy đi taxi quá nguy hiểm, nhà mình lại ở nơi hoang vu vắng vẻ, lỡ như gặp phải người xấu thì sao?"

Đạo lý này Doãn Đồng hiểu, Mạnh Vãn Ca cũng hiểu, Doãn Tuyển làm sao không hiểu?

Anh ta chỉ là không quan tâm thôi.

Ý nghĩ này khiến cổ họng Mạnh Vãn Ca cay đắng: "Vậy con có thể làm gì?"

Dường như nghe ra sự bất đắc dĩ của cô, Doãn Đồng nhất thời im lặng.

Một lúc lâu sau, mới nói: "Tóm lại lần sau con đừng như vậy, người trong nhà nhiều như thế, luôn tìm được người tiễn con, cùng lắm thì cô đi với con là được."