Chương 11

Mạnh Vãn Ca không đề phòng bị phát hiện, nhất thời sợ tới giật mình, cắn cắn môi dưới, không tình không nguyện quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

Doãn Tuyển liếc qua trang phục của cô: "Sao con không về nhà thay quần áo trước?"

Mạnh Vãn Ca nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đưa ra lý do: "... Quá xa, con sợ không kịp."

"Ừ. " Doãn Tuyển không vạch trần cô,"Lần sau đi mua một bộ ở gần đây, tránh cho bà nội nhìn thấy con lại mất hứng."

Bà nội?

Mạnh Vãn Ca âm thầm bĩu môi, cũng không biết người ta có nhận hay không.

Cứng rắn "Ừ" một tiếng, cô đảo tròng mắt, dứt khoát bất chấp mọi giá hỏi: "Con có thể về nhà trước không?"

Doãn Tuyển phủi tàn thuốc, nói: "Không lâu nữa sẽ kết thúc."

"Nhưng bây giờ con muốn về nhà."

Doãn Tuyển ngước mắt, thấy cô rũ mi mắt xuống, lông mi dài mà rậm rạp như lông quạ trải thành hai đạo bóng mờ, khuôn mặt trứng ngỗng không lớn bằng bàn tay, cũng sớm không còn mượt mà như lúc nhỏ, môi phấn khẽ mím lộ ra mấy phần bướng bỉnh không chịu thuận theo, trong nháy mắt anh mới đột nhiên phát hiện, trong lúc bất tri bất giác cô đã trưởng thành.

Mạnh Vãn Ca vào năm mười tuổi được Doãn Tuyển mang về, lúc ấy đúng lúc anh bận rộn nhất, thường xuyên ở trong phòng làm việc gần đó, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới mới về nhà liếc mắt một cái. Hai năm kia vừa tới nhà Mạnh Vãn Ca rất sợ anh, vì trốn anh, tình nguyện nhốt ở trong phòng đói bụng, có lúc đêm khuya đi ra ngoài uống nước, luôn có thể bắt được một con chuột nhỏ làm ổ ở trước tủ lạnh ăn vụng đồ ăn.

Lúc đó cô ấy còn rất nhỏ.

Có lẽ là bởi vì sinh non, Mạnh Vãn Ca thuở nhỏ đã đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, xương cốt mỏng như cánh ve, trong bụng mẹ tựa hồ cũng bổ sung dinh dưỡng không đầy đủ, hình thể đuổi không kịp tuổi, toàn thân nơi nào cũng tinh tế, chỉ có một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, giống như nho đen khảm ở trên khuôn mặt hơi lớn. Tướng mạo thể trạng của cô đều theo nhà ngoại, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng đến gần như trong suốt, thoạt nhìn rất giống búp bê.

Cuối cùng do trao đổi không nhiều lắm, ấn tượng đối với cô vẫn luôn dừng lại ở thời kỳ đó, hôm nay tập trung vừa nhìn mới biết thời gian trôi qua nhanh như vậy, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dễ dàng không còn rụt rè trước mắt anh.

Giữa cha con vốn không thân thiết, lúc này Doãn Tuyển không khỏi càng cảm thấy xa lạ.

Anh dời mắt đi, nghiêng đầu nhả một hơi thuốc: " Hiện tại không ai có thể đưa con về. ”

Mạnh Vãn Ca có chút giận dỗi: "Con có thể đi taxi."

"Bảo bảo." Doãn Tuyển gọi tên thân mật của cô, lại khiến người ta nửa điểm cũng không có cảm giác thân mật: "Mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước, lúc muốn đi cha sẽ cho người đi gọi con.”

Mạnh Vãn Ca cắn răng trừng mắt nhìn anh, một lúc lâu, tức giận giậm chân, "Hừ" một tiếng nặng nề bước lên lầu.

Doãn Tuyển lắc đầu, dập tắt điếu thuốc, quay người trở lại phòng tiệc.

……

Nhưng hôm đó Mạnh Vãn Ca ở trong phòng chờ lại chờ, chờ đến ngủ lại tỉnh lại, cuối cùng cũng không đợi được người đi lên gọi cô.