Chương 10: Bảo bảo

Trầm mặc một lát, Mạnh Vãn Ca nhẹ giọng nói:

"Con đi ra ngoài."

Doãn Đồng còn chưa hiểu rõ ý tứ, tay chân Mạnh Vãn Ca đã nhanh nhẹn bò ra khỏi hàng rào, cô sợ tới mức đưa tay kéo cô, đè giọng kêu lên: "Con làm gì vậy?"

“Đi xuống dưới.”

"Có đường không đi, sao lại nhảy?"

"Con cũng không có năng lực đi ứng phó với bọn họ. "

Doãn Đồng nói: "Vậy chờ bọn họ đi là được…"

"Nhất thời nửa phút khẳng định chưa giải tán được, chẳng lẽ còn muốn lãng phí thời gian ở đây?"

Chủ yếu là cũng không muốn ở lại nghe những lời nói như đúng rồi này, mà không, những năm gần đây Mạnh Vãn Ca ở Doãn gia nghe không ít, khó nghe hơn đều có, nhưng cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ phiền chán.

Người người nói cô gặp may mắn, đời trước đốt hương thơm, đời này không ngậm thìa vàng sinh ra, lại ngậm thìa vàng lớn lên, cha mẹ ruột cũng không bằng một Doãn Tuyển. Cô nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.

Doãn Đồng nhìn xuống, "Nhưng nơi này cao như vậy, con không sợ ngã chết?" Tuy rằng chỉ là lầu hai, nhưng lầu một có kiến trúc cao, cách mặt đất ít nhất năm mét.

Mạnh Vãn Ca đánh giá độ cao và địa hình, cảm thấy khả thi, tốt xấu gì cũng trèo cây mấy năm, cho dù lâu rồi khó tránh khỏi xa lạ, cẩn thận một chút là được, liền an ủi: "Không nghiêm trọng như vậy, nhiều lắm là ngã gãy chân."

Doãn Đồng trừng mắt, không ngăn được, chỉ có thể khẩn trương nhìn chằm chằm cô: "Con cẩn thận một chút!"

Mạnh Vãn Ca đương nhiên sẽ không trực tiếp nhảy xuống, ban công có trụ chịu lực, cô tìm điểm tựa trên mặt trụ, từng chút từng chút chậm rãi leo xuống, đến độ cao hơn một mét thì một hơi nhảy về phía sau, đáng tiếc đáp xuống có chút thất bại, mông chạm đất trước. Không ai nhìn thấy cô cũng không sợ mất mặt, vỗ vỗ mông đứng lên, ngẩng đầu tự tin nói "OK" với Doãn Đồng, phất phất tay tạm biệt.

Cô đi một vòng lớn từ trong vườn hoa phía sau trở lại sảnh chính, định trở về phòng lấy ba lô rồi về nhà, dọc theo đường đi do dự nên đặt xe trên mạng hay là tìm tài xế Doãn Tuyển đón. Muộn thế này một mình đi taxi cô có chút sợ hãi, nhưng nếu là vế sau, Doãn Tuyển nhất định sẽ biết trước…

Trong sảnh chính chỉ đốt vài ngọn đèn tường mờ nhạt, cô xuyên qua phòng khách đang muốn lên lầu, đầu tiên là ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh.

"... Con số cuối cùng tôi nói với anh ấy trước khi rời đi là giới hạn, đừng nói 10 triệu, cho dù nhiều hơn một nghìn đô la cũng không thể."

Mạnh Vãn Ca hơi cứng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trong bóng tối lóe lên một chút ánh đỏ lúc sáng lúc tối, sương khói lượn lờ bay về phía cửa sổ mở rộng.

Doãn Tuyển chưa phát hiện có người đi vào, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc đang châm, đứng ở trước bệ cửa sổ góc phòng nói chuyện điện thoại.

"Nếu bọn họ tìm được người mua ra giá cao hơn thì cứ việc bán, không nên lãng phí thời gian của nhau." Ngữ điệu bình thường, lời nói lại cứng rắn.

Gần đây anh cố ý thu mua một chuỗi khách sạn ở Mỹ Đông, dự án đàm phán hơn nửa năm, giá cả vẫn đàm phán không được, bên bán cố ý muốn gặp mặt nói chuyện với anh, anh tạm thời bay một chuyến đến Mỹ, cùng đối phương bàn bạc một ngày một đêm mới đạt thành hiệp nghị, ngay sau đó lại ngựa không dừng vó chạy về tham gia tiệc mừng thọ. Trong vòng hai ngày đi tới đi lui nước Mỹ, anh cơ hồ chưa từng ngủ chút nào, đáp đất không quá mấy giờ, hiệp ước đàm phán xong lại phát sinh biến số, dù là người tính tình tốt hơn nữa cũng chịu không nổi, huống chi tính tình của anh cho tới bây giờ cũng không tính là tốt.

Ngắt điện thoại, anh xoa xoa mi tâm, lơ đãng nghe được động tĩnh rất nhỏ phía sau, quay đầu thoáng nhìn, bắt được một Mạnh Vãn Ca đang rón rén.

Như kẻ trộm.

Doãn Tuyển nhíu mày, gọi cô lại: "Bảo bảo.”