Trăng sáng treo cao trên trời, không đợi cậu nhìn thêm, trước tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người xinh đẹp. Người tới dùng sức kéo quần áo Ôn Thời, cô dâu máu sau lưng thừa cơ hất Ôn Thời ra, ngồi thẳng lên thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Nhưng giống như vừa nãy ả ta không cho Ôn Thời cơ hội thở dốc, người tới cũng không cho ả ta được thả lỏng.
Một thanh trường kiếm nằm ngang ở trước mắt cô dâu máu.
"A ! !"
Trong thân kiếm lạnh băng, cô dâu máu lập tức nhìn thấy rõ chính mình.
Tiếng kêu thê lương xé rách bầu trời đêm.
Tạ Đường Yến giải thích ý đồ đến: "Mấy con rắn trong mê cung rất là phiền phức nên ta quyết định ra ngoài." Cô liếc mắt nhìn cô dâu máu: "Có muốn ném đi không?"
Ôn Thời vội vàng xua tay: "Tôi muốn mang về giao nộp."
Tạ Đường Yến quay lại giúp tìm một cái dây gai, thuận tiện đem theo một cô dâu máu nữa trở về, Ôn Thời dùng dây thừng thắt chặt cổ tay khô gầy dẫn bọn họ quay về.
Trước khi đi, Ôn Thời không quên nhấn mạnh lại với Tạ Đường Yến: "Phạm vi hoạt động không được vượt quá cái đèn đường này."
Một khi vượt qua thì sẽ bị xương tay người chết kia kéo vào lòng đất.
Quy tắc.
Ôn Thời lại lần nữa lãnh hội được trọng lượng của hai chữ này ở trong phó bản. Muốn sống sót, nhất định phải hành động trong phạm vi quy tắc.
Không dám dừng lại ở khu vực ngoại thành quá lâu, Ôn Thời bước nhanh trở về.
Tất cả khớp nối trên người cô dâu máu như là một con rối bị điều khiển, đôi chân bước đi cũng mất tự nhiên. Ánh trăng chiếu vào vai của người thanh niên, ngón tay trắng nõn lôi kéo dây thừng giống như một lao dịch tàn bạo.
Ôn Thời thỉnh thoảng quay đầu kiểm tra tình huống, nhìn thấy mặt mũi cô dâu máu tràn đầy oán độc, nhẹ hừ một tiếng: "Các người tới gϊếŧ tôi còn oan ức gì nữa, đi nhanh một chút."
Cậu còn phải về giao phó nhiệm vụ.
Cuộc đối kháng tàn khốc ở dưới đèn đường và lâu đài cổ đã được khôi phục ánh đèn chiếu sáng hoàn toàn bị chia cắt thành hai thế giới. Mọi thứ trong pháo đài cổ giờ phút này đều hiện ra một cách mơ hồ vì bị ánh trăng ấm áp bóp méo.
Dùng Ôn Thời dẫn đi phiền phức, Lạc Tiêu và Bành Lộ hợp lực đối phó với một cô dâu máu trọng thương thật sự là quá đơn giản.
Hai người dẫn cô dâu máu đi giao nộp.
Bành Lộ còn đang suy nghĩ về chuyện buổi tối Ôn Thời bị nhốt ở bên ngoài: "Người mới kia có chút tà môn."
Lạc Tiêu nhún vai: "Không quan trọng."
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tin rằng rất nhanh sẽ có được đầu mối hữu dụng thôi.
Cửa phòng của chủ nhân lâu đài cổ đang mở, đại biểu giờ phút này người ngoài có thể đến “quấy rầy” hắn..
Nhìn thấy cô dâu máu bị bắt tới, tâm trạng của chủ nhân lâu đài cổ rất tốt.
"Các ngươi làm tốt lắm, đã giúp ta bắt được một "con chuột nhỏ" trộm thuốc màu."
Hắn nhấn mạnh số lượng, chứng minh là chưa đạt tới trăm phần trăm độ hài lòng.
Lạc Tiêu vội vàng phóng đại công lao: "Kẻ trộm quá giảo hoạt, bọn tôi phí hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng bắt được."
Chủ nhân lâu đài cổ hiếm khi tỏ ra rộng lượng lý giải với bọn họ: "Mấy ngày kế tiếp mong các ngươi cũng không ngừng cố gắng."
Cô dâu máu nằm sấp trên mặt đất đã bị Hàng Ma trận đốt cháy hết hơn nửa phần vai đang từ trong cổ họng nặn ra nguyền rủa lời khàn khàn. Lúc chủ nhân lâu đài cổ quét mắt tới, cô dâu máu cuối cùng vẫn sợ hãi ngậm miệng lại.
"Chúc mừng ngài hoàn thành công việc quản gia nhắn nhủ, ngày hôm sau hãy thử đi tìm ông ta trò chuyện, có lẽ sẽ thu hoạch được bất ngờ."
"Trước mắt độ thiện cảm của chủ nhân lâu đài cổ đối với ngài là ba mươi."
"Chủ nhân lâu đài cổ quyết định tặng ngài một món đồ."
"Người chơi thu hoạch được huy chương gia tộc *1."
“Huy chương gia tộc: đạo cụ cấp S đặc biệt chỉ dùng một lần
Tính cách của chủ nhân lâu đài cổ không tốt, nhưng hắn lại trân quý từng nhân viên của mình
Đeo huy chương lên sẽ tạm thời nhận được thân phận "nhân viên nội bộ của lâu đài cổ", triệu hoán bá tước giúp đỡ ngài một lần vào buổi tối
Nhắc nhở: Độ thiện cảm phải đạt tới 20 trở lên thì đạo cụ mới có thể kích hoạt”
Lạc Tiêu và Bành Lộ liếc nhìn nhau, thầm nghĩ “lời rồi”.
Thật sự là lời rồi !
Đạo cụ này thậm chí còn có thể so sánh được với đạo cụ “Búp bê chết thay."Búp bê chết thay” cũng là đạo cụ chỉ dùng một lần. Ở thành thông thương, nó gần như bán được bán với cái giá trên trời, cho đến tận bây giờ cũng chỉ có mấy vị đại lão trình độ cao cấp mới mua được.
"Đa tạ quà tặng của ngài, chúng tôi..."
"Chúng tôi cái gì..."
Lạc Tiêu còn chưa nói xong lời cảm kích thì đã bị một giọng nói phát ra ở đâu đó ngắt lời, giọng nói này vô cùng quen thuộc, thanh tịnh êm tai, nhưng lúc này xuất hiện chỉ làm cho người ta cảm thấy tê cả da đầu.