Chương 41

Hành lang thường cách một đoạn khoảng cách mới có đèn, phòng của chủ nhân lâu đài cổ cách đầu bậc thang một đoạn khoảng cách rất dài. Ôn Thời từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, vào giây phút ánh sáng rực rỡ chiếu lên trên người cậu, hình dáng của cậu cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Ôn Thời không tới một mình, cậu ưỡn thẳng sống lưng đi ở phía trước, phía sau là hai cô dâu máu bị trói, trong đó có một người bị đồng bọn hút hết máu nên cả người mỏng gần như là một mặt phẳng.

Vào lúc thấy rõ khuôn mặt kia, ngón tay Lạc Tiêu liền vô thức xiết chặt: "Cậu, làm sao cậu..."

"Làm sao tôi còn sống, đúng không?"

Con ngươi chấn động, hai mắt trợn lên. Ôn Thời đã từng nhìn thấy nét mặt quen thuộc đó ở trên mặt Ngạc Tu, không ngờ nhanh như vậy tràng cảnh này đã tái hiện.

Ôn Thời mở miệng cười: "Đoàn kết chính là sức mạnh chứ sao."

Vào thời điểm then chốt, Tạ Đường Yến đã ra tay giúp cậu, nếu không có thể cậu vẫn còn sống trở về, nhưng chắc chắn là sẽ chật vật hơn hiện tại.

Thời hạn hiệu lực của hoa lựu cuối cùng cũng trôi qua, lúc Ôn Thời đặt chân vào lâu đài cổ, cậu đã không bị đuổi ra ngoài nữa.

Hệ thống tổng kết thành tựu thụ phấn: "7".

Chiến tích trong giao diện thuộc tính của Ôn Thời không còn là không nữa mà đã có thêm một danh hiệu "Trời nam tán hoa" rất đẹp, đẹp đến mức cậu phải đến thành thông thương của trò chơi xem thử xem có vật phẩm nào có thể giúp xóa chiến tích đi hay không.

Sau khi ép buộc mình xem nhẹ chuyện này, Ôn Thời liền nắm chắc sợi dây thừng giao cho chủ nhân lâu đài cổ: "Kẻ trộm đều ở đây, ngài xem đi." Khi nhìn về phía một cô dâu máu khác suy yếu nằm rạp trên mặt đất, cậu bèn nghiêng mặt qua, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ơ? Sao hai người mới bắt được có một thôi vậy?"

Không có so sánh liền không có đau thương.

Ôn Thời một mình mang hai cô dâu máu trở về, Lạc Tiêu và Bành Lộ hợp lực mới bắt được một người, cho dù là ai nhìn cũng thấy hai người kia giống như chỉ đang miễn cưỡng ứng phó việc phải làm thôi.

Chủ nhân lâu đài cổ lập tức cảm thấy huy chương mình tặng cho hai người kia không đáng.

Lạc Tiêu miệng lưỡi giảo hoạt, đang cố gắng nghĩ đến lý do để giải thích thì bên tai đột ngột truyền đến tiếng nhắc nhở:

"Cảnh cáo, độ thiện cảm của chủ nhân lâu đài cổ đối với ngài đang hạ xuống."

"30,20,10..."

"Đã về không, về không, về không."

Lạc Tiêu nuốt nước miếng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt u ám của chủ nhân lâu đài cổ, ngay lập tức giật mình.

Bành Lộ cũng có dự cảm không ổn, biết rõ nhiệm vụ chi nhánh lần này sợ là làm nhiều công ít rồi.

"Phí hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng bắt được?" Chủ nhân lâu đài cổ lặp lại lời mà lúc trước Lạc Tiêu nói.

Trong cục diện cứng ngắc này, Ôn Thời ôm cánh tay giống như cười mà không phải cười nhìn qua chỗ Lạc Tiêu.

"Cô sống không quá tối nay đâu."

Cậu dùng khẩu hình nói.

Ôn Thời đã thấy nhiều cảnh, khi đại nạn lâm đầu, ai nấy đều chỉ nghĩ đến mình, xảy ra chuyện cũng chỉ một mình chạy trước, cậu không trách cứ bọn họ. Nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không hãm hại người khác.

"Chúc mừng ngài hoàn thành công việc quản gia nhắn nhủ, ngày hôm sau hãy thử đi tìm ông ta trò chuyện đi, có lẽ sẽ nhận được bất ngờ."

"Trước mắt độ thiện cảm của bá tước đối với ngài là sáu mươi."

"Không thể tưởng tượng nổi, hảo cảm của bá tước đối với ngài đã đạt đến tuyến hợp lệ."

"Trong linh hồn ngài có nhiễm thêm một loại khí tức như có như không hấp dẫn hắn."

"Chủ nhân lâu đài cổ quyết định tặng ngài một món đồ."

"Người chơi nhận được huy chương gia tộc *1."

Ngoại trừ độ thiện cảm khác biệt thì những lời nhắc nhở đều khá giống với đám người Lạc Tiêu, có lẽ là bởi vì lần này đạo cụ ban thưởng không tệ, gần như đã đạt đến trình độ phát sóng nên cũng không có thêm điểm tích lũy ban thưởng ngoài định mức nào.

Thú vị là tuy độ thiện cảm đang gia tăng, nhưng sắc mặt của chủ nhân lâu đài cổ lại có chút quái dị.

Sau khi thời gian hạn định mà hoa lựu đột biến có tác dụng kết thúc thì dị hương trên người Ôn Thời càng trở nên rõ ràng.

Mặt mày chủ nhân lâu đài cổ mang theo một loại sức hút kỳ lạ, nếu như không phải bị sức mạnh vô hình hạn chế thì hiện tại hắn đã hạ thủ rồi.

"Thật sự là kỳ quái."

Vì sao trước đó hắn không phát hiện được linh hồn của vị bác sĩ này mỹ vị như vậy?

Mong muốn nuốt chửng linh hồn của Ôn Thời trong hắn đang ngày càng tăng vọt.

Chủ nhân lâu đài cổ đành phải phát tiết du͙© vọиɠ của mình vào nơi khác, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh quyền trượng. Ôn Thời hoàn toàn thấy rõ thứ đã từng trực tiếp đâm xuyên qua mình, không phải cây quyền trượng kim quang lóng lánh truyền thống, mà trông giống một ma trượng được chế tác từ cổ thụ hơn, dáng mỏng manh, toàn bộ thân trượng bao trùm cổ đồng kim sắc cũ kỹ, trên đỉnh khảm nạm một viên bảo thạch ngọc lục bảo rất khiêm tốn.