Chương 20

Không biết qua bao lâu, Tạ Đường Yến nói một câu "Có thể", Ôn Thời mới mở mắt ra trước không gian đầy mùi máu tươi kinh tởm.

Gương mặt Ôn Thời cũng dính chút máu, cậu dùng tay áo lau đi, diện tích máu ngược lại còn tăng lên, làm cậu nhìn như máu me khắp người.

Cậu nhìn xuống giao diện đếm ngược thời gian: 【39:39 】.

Lần đầu tiên Ôn Thời ý thức được thời gian quý báu đến cỡ nào.

Cấu tạo trong mê cung rắc rối phức tạp, đường cong của mỗi một bức tường đều rất hợp quy tắc, chiều dài tương tự nhau, ngoại trừ màu xanh thì không còn màu nào khác. Đi hồi lâu cảm giác vẫn ở nguyên chỗ, giống như bị quỷ đả tường ám vậy.

Có thể mượn dây leo bò lên trên tường quan sát đường ra, thế nhưng như vậy cũng sẽ gián tiếp bại lộ vị trí của bọn họ.

Hai người chỉ có thể dựa vào cảm giác đi về phía trước.

Các lá cây phía trước càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng đậm.

Thính tai Tạ Đường Yến động đậy: "Có âm thanh."

Ôn Thời cũng nghe thấy.

Tiếng này khác với tiếng mấy con rắn, cảm giác rất thô bạo nặng nề.

"Yaren."

Không hề lường trước được, một giọng nói hổn hển giận dữ vang vọng ở trong mê cung.

Ôn Thời biến sắc: "Là Aoiz, viện trưởng điên của bệnh viện tâm thần."

"Yaren, mày là tên lừa đảo! Bá tước không hề mời tao tới trị liệu."

Ôn Thời không biết sau khi cậu chạy đi thì sau đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng bây giờ chí ít có thể xác định được lời nói dối kia đã bị phơi bày.

Chủ nhân lâu đài cổ định mượn tay người khác, trước tiên hắn sẽ lợi dụng đám rắn, sau đó lại ném Aoiz vào mê cung, hắn chỉ chờ một trận tàn sát diễn ra. Bất luận là đám rắn phiền phức, hay là cậu hoặc là râu quai nón thì đều là những thứ mà đối phương chán ghét.

Chết ai không phải chết, chết ai cũng giống nhau.

"Yaren!" Tiếng mắng chửi càng ngày càng mãnh liệt, nhưng mà một lát sau, lại biến thành tiếng cười "Hắc hắc": "Tìm được mày rồi."

Tiếng chạy thay bằng tiếng chửi mắng.

Ôn Thời bảo Tạ Đường Yến tranh thủ chạy trốn: "Lão ta cao hơn hai mét, gần bằng độ cao mê cung."

Ý là râu quai nón có thể tuỳ tiện leo lên tường cao để phát hiện tung tích của bọn họ. Aoiz không hề lo lắng bị phát hiện, muốn trèo tường thì cứ trèo.

Trong lúc họa vô đơn chí, Ôn Thời nhận được lời nhắc nhở của phó bản:

"Hầu nam nhận ra được có người ngoài xâm nhập."

"Hầu nam đang tìm kẻ xông vào."

"Lại thêm một kẻ đuổi giết." Ôn Thời nói rõ tình huống: "Tỷ tỷ, tỷ phải mau chạy đi."

Tạ Đường Yến: "Thử nói thêm một câu mà ta không thích nghe nữa xem, khi nào nội kình khôi phục ta sẽ đè đệ xuống đất đánh cho ra trò."

"... Chia binh hai đường." Ôn Thời sửa lời: "Ta dẫn tên điên kia chạy về phía đông, tỷ dẫn hầu nam tới."