"Là ta." Tạ Đường Yến đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Ôn Thời, rút con rắn trong tay Ôn Thời ra, vặn một cái, xong tiện tay vứt qua một bên.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, che miệng ho khan vài tiếng.
Tạ Đường Yến rõ ràng không sợ rắn, chắc chắn là có nguyên nhân khác khiến cô suy yếu, Ôn Thời vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ám sát thất bại." Chú ý tới tới vẻ ngạc nhiên trên mặt cậu, Tạ Đường Yến nói: "Không phải gϊếŧ người mà là gϊếŧ quỷ. Không phải đệ nói chủ nhân của lâu đài cổ không phải nhân loại sao, hơn nữa mỗi ngày còn lấy tính mạng người ta, ta đi gϊếŧ hắn cũng không có gì đáng ngại chứ."
"!"
Giờ khắc này, Ôn Thời mới đột nhiên hiểu ra vì sao lâu đài cổ lại khóa cửa, quần áo của chủ nhân lâu đài cổ vì sao lại tổn hại.
"Chuyện này xảy ra khi nào?" Ôn Thời vuốt vuốt mi tâm.
"Nửa giờ trước." Tạ Đường Yến nói: "Hiện tại là ban ngày, dương khí đủ đầy, gϊếŧ hắn thì xác suất thành công lớn nhất."
Ôn Thời nheo mắt.
"Ta không tới gần, chỉ dùng ám khí, hắn không biết là ai làm." Tạ Đường Yến như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà sức mạnh của nam nhân kia được cấu thành rất kỳ quái, thế mà có thể làm ta bị thương từ xa."
Bá tước nổi giận, đồ trong lâu đài cổ sẽ nhanh như chớp bị chia năm xẻ bảy, làm cho ngũ tạng lục phủ của Tạ Đường Yến cũng bị chấn một cái.
Ôn Thời không đồng ý nói: "Trò chơi hạn chế sức mạnh của tỷ không phải là vì muốn bảo hộ người chơi, mà là vì phòng ngừa tỷ gây tổn thương cho chủ nhân của lâu đài cổ."
Nếu là người chơi bình thường, Tạ Đường Yến có thể một mình đánh mười người. Nhưng sau khi sức mạnh bị suy yếu, cô không thể nào gϊếŧ được chủ nhân lâu đài cổ, đây là việc làm mạo hiểm.
"Ta biết." Tạ Đường Yến nghe xong mặt không đổi sắc, cô cũng dự đoán được, nếu đánh nhau chính diện thì xác suất cô thắng còn không đủ năm mươi phần trăm, cho nên cô đã lựa chọn ám sát cự ly từ a: "Mục đích của ta cũng không phải là gϊếŧ hắn."
Ôn Thời nhíu mày: "Vậy là vì cái gì?"
"Người này dùng việc tìm cô dâu làm lý do để gϊếŧ người, ta đã nói rồi, nếu có gì bất bình một kiếm chém phẳng."
Một kiếm chém phẳng?
Ôn Thời chợt nhận ra, nhớ lại vết rách trên quần chủ nhân lâu đài cổ, bỗng nhiên cậu hiểu rõ phẳng ở chỗ nào, phút chốc cậu cũng cảm thấy mát lạnh.
"Tập võ đến cảnh giới nhất định, phi hoa trích diệp còn có thể đả thương người, đáng tiếc với cánh hoa và ám khí thì còn có chút hạn chế."
Tạ Đường Yến tự phụ nhưng không cuồng ngạo, đứng ở cự ly xa đánh lén đủ để cô sống sót.
Sau khi nghe xong, lông mày Ôn Thời càng thêm nhíu chặt, cuối cùng bày ra vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Mạng chỉ có một, không thể lấy ra thử."
Không sai, lúc trước người kia đã dạy bảo cậu như thể, bây giờ đã bị Ôn Thời chuyển đến giáo dục người khác.
"Càng vào thời điểm nguy hiểm, càng phải ổn định."
Tạ Đường Yến chưa từng bị ai dùng loại giọng điệu này giáo huấn liền hơi ngơ ngác một chút, một lát sau mới sờ lên đầu của cậu: "Được, lần sau tỷ nhất định sẽ chú ý."
Dừng một chút, cô chuyển chủ đề: "Đúng rồi, đệ vào mê cung làm cái gì vậy, còn ở trong tình huống chật vật như vậy?"