Chương 17

Thực tế thì bức tường cao gần hai mét năm, bốn phía kín không kẽ hở. Một mình đi ở trong một nơi yên tĩnh như thế, Ôn Thời còn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình.

Bị mây đen và bức tường che chắn, trong mê cung vô cùng tối tăm.

Quá nhiều màu xanh cũng làm cho mắt người khó chịu, không biết có phải ảo giác của mình hay không? Ôn Thời cảm thấy bức tường lắc lư một cái.

Xoẹt xẹt, xoẹt xẹt.

Lần này có thể xác định không phải là ảo giác, bởi vì ở trong bức tường quả thực có cái gì đó. Ôn Thời rất muốn bỏ qua nó, nhưng động tĩnh càng lúc càng lớn, bất an trong lòng tăng lên, cậu không thể không ngừng chân nghiêm túc quan sát.

Thứ nhúc nhích màu xanh chợt xuất hiện trước mặt.

Ngay vào lúc Ôn Thời đang chăm chú nhìn vào thứ màu xanh kia thì một cái gì đó dài dài đột nhiên lao thẳng về phía mặt của cậu.

Tốc độ quá nhanh, tránh đã không kịp. Thân thể Ôn Thời phản ứng trước, vô thức bắt được nó.

Sống, còn nhúc nhích.

Là rắn.

Hai mắt Ôn Thời thiếu chút nữa tối sầm lại.

Cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng đời này sợ nhất mấy con động vật nhiều chân và không chân. Mấy con giòi bọ chỗ cổ tay râu quai nón đã khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, nên con rắn trước mắt thực sự vượt qua sức chịu đựng của cậu.

May là Ôn Thời tóm phải chỗ gần đầu con rắn, nên dù con rắn có hé miệng thì cũng không có cách nào cắn cậu được.

Con rắn dài phản kháng, vung vẩy thân rắn không ngừng đánh vào người Ôn Thời.

Quấn lên rồi, nó muốn quấn lên rồi!

Ôn Thời cân nhắc không biết có nên trực tiếp ném nó ra hay không.

Bức tường ở ngay trước mặt, nếu cậu ném ra, rắn nện ở trên tường, ‘bạch’ một cái bắn ngược trở về.

Ôn Thời đang suy nghĩ nên ném thứ này vào chỗ nào thì phiến lá không gió lại đột nhiên động. Hoá ra còn có nhiều rắn nữa hoạt động ở trong mê cung thực vật này, chúng giống như là tóc, sinh sôi ngọ nguậy.

Nét mặt Ôn Thời bây giờ rất không dễ nhìn, cậu phát hiện thứ chất đầy trên mặt không chỉ là lá, mà còn có đầu rắn.

Có cái đã bị phơi khô, có cái còn rất mới, toàn bộ chất thành một đống, nhìn thấy mà tê cả da đầu. Hầu nam ngày nào cũng dọn dẹp mê cung, không phải là hắn làm những thứ này đó chứ?

Bên cạnh, gió mát phả tới, vẻ mặt Ôn Thời biến đổi, phản ứng đầu tiên lập tức nghĩ là rắn, thế là cậu vội vàng né tránh.