Chương 24

Trái tim Hạ Thiên Chi chấn động, tai cô ù đi. Vừa rồi cô đã nghĩ đến rất nhiều người, tự hỏi đó là người thân trong gia đình, hay là bạn của bố cô, thậm chí là gia đình của nạn nhân, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đó là anh.

Trở lại trường học, Hạ Thiên Chi trong lòng vẫn còn đang choáng váng , hình bóng người đó không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Nghiêm túc cứng nhắc, không cảm xúc, nhưng thật ra cũng không có tâm tư xấu xa, từ lúc anh đưa cô rời khỏi đồn cảnh sát, từng khoảnh khắc cứ hiện lên trong đầu cô như một thước phim vậy.

Nhớ kỹ lại, hình như lần nào anh cũng gián tiếp giúp đỡ cô, tuy rằng thái độ rất tệ nhưng anh là người duy nhất ra tay giúp cô vô điều kiện.

Hạ Thiên Chi cảm thấy cử chỉ của mình có chút điên rồ, rõ ràng là người này hết lần này đến lần khác làm hỏng đi việc tốt của cô, nhưng cô không thể ghét được.

Trong mấy ngày kế tiếp, Hạ Thiên Chi phát hiện bản thân bị phân tâm nghiêm trọng bất kể là công việc hay học tập.

Tiết vật lý này đang nói về chuyển động quay của một vật thể, người đàn ông trên bục giảng giảng bài rất sinh động, đi thẳng vào vấn đề chính, từ nông đến sâu, từng bước một.

Nhưng Hạ Thiên Chi hoàn toàn nghe không vào, chỉ ngây người nhìn về phía bục giảng.

Lúc này, anh đang đứng trên bục giảng, tay áo vén lên, trên tay cầm viên phấn rõ ràng, chữ viết y như bàn tay hắn, mạnh mẽ uy lực.

Bóng xanh ngoài cửa sổ dày đặc, ánh nắng chói chang xuyên qua kính rơi vào trên người nam nhân, vạch ra đường nét thâm thúy, lông mày lạnh lùng, lờ mờ như nam chính bước ra từ trong truyện manga , khiến người ta nhìn vào cũng phải mê mẫn.

Nhưng một người như vậy lại giúp cô ư.

Trái tim Hạ Thiên Chi đột nhiên đập lỡ nhịp, nghĩ đến việc cô mất tập trung mấy ngày nay, trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ khủng khϊếp, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, người đứng trên bục giảng chăm chú nhìn cô,

“Bạn học này đi”

Hả. ?

Hạ Thiên Chi chớp mắt nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra tất cả các bạn trong lớp đều đang nhìn cô.

Anh đang gọi cô trả lời câu hỏi sao?

! ! !

Hạ Thiên Chi vừa rồi căn bản không có nghe giảng. Không đúng, là mấy ngày nay ở trong lớp đều không tập trung được. Đặc biệt trong tiết vật lý, tâm trí cô thất thần đến lợi hại, nhưng trong tất cả các môn, vật lý lại là môn mà cô học kém nhất.

Hạ Thiên Chi vội vàng mở cuốn sách ra, nhưng cô không biết anh đã giảng đến phần nào, cũng không biết anh đang hỏi cái gì.

Hạ Thiên Chi nhìn về phía Trần Nhược Đồng ngồi bên cạnh cầu cứu.

Bất quá, Trần Nhược Đồng cũng không thèm nhìn cô một cái, Hạ Thiên Chi không còn cách nào khác là dùng chân chạm vào cô. Trần Nhược Đồng vẫn cúi đầu như cũ nhìn xuống sách, bị đυ.ng đến không kiên nhân được nữa mới thấp giọng nói: "Không phải mình không muốn giúp câu, mà là bởi mình cũng không biết thầy giáo đang hỏi cái gì. Mình chỉ ngưỡng mộ khuôn mặt đẹp trai của thầy ấy mà thôi. ”

Cả lớp cười ồ lên.

Lục Diễn tựa như đã quen, cũng không khó chịu, chỉ nhẹ giọng nói: “Tan học đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Sau đó, tiếng cười trong lớp biến thành hâm mộ.

Trần Nhược Đồng dùng cùi chỏ chọt vào cô một cái rồi cười toe toét, "Được đấy, trả lời không được câu hỏi liền bị gọi đến văn phòng, đãi ngộ này, cũng chỉ có cậu mới có thôi. Hôm trước, Cố Tinh Tinh không phải cũng cố ý giả vờ không hiểu bài, quấn quít lấy thầy giáo Lục sao, kết quả là người ta liền trực tiếp đem đáp án cho cô ta”

Cô Tinh Tinh khịt mũi lạnh lùng.

Hạ Thiên Chi chột dạ sờ chóp mũi.

Thật không ngờ chờ đến tiết cuối cùng tâm trí của cô bắt đầu hoảng loạn hô hấp có chút không thông, vì vậy khi Lục Diễn ở trong văn phòng hỏi cô: "Ngày Quốc Khánh này có rảnh không?"

Hạ Thiên Chi lắp bắp nửa ngày, cũng không thể nói ra lý do.

“Lại đi làm thêm sao?” Lục Diễn hỏi.

Hạ Thiên Chi lắc đầu rồi lại gật đầu một lần nữa, “ah, vâng ạ”

“Tôi khuyên em nên xin nghỉ đi.”

Hạ Thiên Chi chớp mắt mấy cái, có chút phản ứng không kịp, mấy ngày nay Châu Tiến Nam cũng hỏi nàng vấn đề này, nói nếu như Quốc Khánh có rảnh thì đến tiệm bánh mỳ giúp đỡ, nói có thể trả gấp đôi tiền lương cho cô, nhưng cô vẫn còn chưa quyết định, cho nên vừa rồi mới lập lờ như vậy, nhưng bây giờ Lục Diễn bảo cô hãy nghỉ việc, Hạ Thiên Chi cảm thấy hơi khó hiểu.

“ Vì sao chứ?”

“Không phải em nói muốn nhận học bổng sao?” Lục Diễn mở sách bài tập vật lý để trên bàn, gõ ngón trỏ mảnh mai vào danh sách trên bàn, “ Em cho rằng, với thành tích của em có thể dành được học bổng sao.”

Hạ Thiên Chi sắc mặt đỏ bừng, vừa định phản bác lại, lại nghe người đàn ông nói: "Vừa vặn Quốc Khánh này tôi không có việc gì. Em đến nhà tôi, tôi sẽ giúp em học bổ túc. "

Cô không nhớ lúc đó đã trả lời như thế nào, có thể là do con quỷ nhỏ trong lòng điều khiển, cũng có thể là sự cám dỗ quá lớn của học bổng. Quốc Khánh này, cô cũng đúng hẹn đi đến nhà của Lục Diễn.

Trên thực tế cũng không phải giống như là "ngôi nhà" mà cô tưởng tượng.

Cô nghĩ rằng ít nhất cô cũng sẽ gặp được bố mẹ của anh, trên đường đến cô đã mua một ít hoa quả nhưng lại phát hiện ra đó chỉ là căn nhà riêng của hắn - một căn chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Tất cả sự lo lắng, hoảng sợ trước đó đã được thay thế bằng sự kinh ngạc sau khi nhìn thấy đồ đạc và cách trang trí trong nhà.

Trong một thành phố nhộn nhịp, bận rộn như vậy, căn hộ này thực sự quá lớn so với bình thường, toàn bộ phòng khách, thậm chí cả phòng bếp đều sử dụng màu xám đen, được trang trí vô cùng tinh tế, từ cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn đến một chiếc bình hoa nhỏ trong hành lang, tất cả đều được thiết kế rất tỉ mỉ, toát lên vẻ xa hoa của nó.

Sau khi Lục Diễn mở cửa, anh đưa cho cô một đôi dép lê.

Đó là dép của đàn ông, to gấp đôi bàn chân của cô.

Tâm tư phiền loạn, Hạ Thiên Chi không khỏi liếc nhìn đôi dép Lục Diễn đang mang trên chân, nó giống hệt của cô, thậm chí kích thước cũng giống nhau, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.

“Quên chuẩn bị, em đeo tạm cái này đi” Sau khi đưa dép cho cô, Lục Diễn đi thẳng vào phòng khách, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông cotton màu trắng và một chiếc quần dài màu xám đen, nhìn qua so với Châu Tiến Nam không có chênh lệch bao nhiêu, nhưng cao hơn Châu Tiến Nam nửa cái đầu, vai rộng, eo hẹp.

Hạ Thiên Chi cố nén sự táo bạo trong lòng, vội vàng đi theo sau người đàn ông, nhưng khi nhìn thấy tất cả những đồ vật nam tính trong phòng khách, cô chợt nhớ rằng vào ngày đầu tiên đi học, một cô gái trong lớp đã hỏi: “Lục lão sư, thầy có bạn gái chưa? ”

Lúc đó anh ấy trả lời thế nào? Có vẻ như thẳng đến giờ tan học hắn cũng không đưa ra đáp án rõ ràng.

“Sững sờ cái gì?”

Hạ Thiên Chi đột nhiên nhìn lên, liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng trước tủ lạnh, ném một hộp sữa về phía cô.

Hạ Thiên Chi vội vàng bắt lấy, chạm vào ánh mắt của anh, Hạ Thiên Chi hơi rũ mắt xuống, luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này quá sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác bất cứ khi nào.

Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, cô đều hết sức cẩn thận.

Mỗi khi kết thúc giờ học, cô đều tự giác dọn dẹp, thỉnh thoảng còn giúp hắn làm bữa tối trước khi về lại trường, coi như trả lại tiền học phí.

Đối với chuyện này, Lục Diễn cũng không nói gì, khi cô đang dọn dẹp thì anh thường biến mất không thấy tăm hơi, có khi ở phòng làm việc trên tầng hai, có khi anh ra ngoài cửa cho đến khi cô chuẩn bị xong bữa tối mới trở về.

Nhưng ngay cả khi bọn họ ăn tối cùng nhau, thì đó cũng chỉ là một bữa ăn thuần túy, toàn bộ quá trình đều không có giao lưu gì cả.

Ăn xong, Lục Cẩn Niên ở trên lầu 2. Cô thu dọn đồ đạc ở lầu một rồi trở lại trường học.

Còn đối với cái gọi là học bổ túc, liền trực tiếp vứt sách bài tập cho cô để cô làm, nếu không hiểu thì có thể hỏi anh ấy, tất nhiên, trường hợp này cô tận lực né tránh càng tốt.

Vì vậy, những ngày này, sự xấu hổ, mập mờ trong đầu nàng chưa từng xuất hiện.

Hạ Thiên chi thở phào nhẹ nhõm , cảm thấy như vậy cũng tốt.

Nghỉ lễ Quốc Khánh chỉ còn lại một ngày, Hạ Thiên Chi sau khi đã hoàn thành bài tập liền chuẩn bị nấu một ít mì ăn trước khi rời đi.

Dù sao đồ ăn trong tủ lãnh cũng rất nhiều, hôm nào sẽ có người giao đến tận nơi. Mà dựa trên quan sát những ngày qua, Lúc Diễn dường như không có thói quen thuê giúp việc. Cô nghĩ những người như anh sẽ không biết nấu ăn. Hạ Thiên Chi thậm chí còn nghi ngờ rằng sau khi cô ấy rời đi, mọi thứ trong tủ lạnh qua bao lâu sẽ bị hư hỏng mất. Vì vậy, được ăn chực mà, ngu gì lại không ăn chứ.

Chỉ là Lục Diễn từ bên ngoài trở về, thấy cô ở trong phòng bếp, anh cau mày khi thấy cô mở tủ lạnh “Đói bụng sao?”

Hạ Thiên Chi chỉ vào đồng hồ treo tường bên ngoài nói nhỏ: “Sáu giờ rưỡi rồi. “ Ngụ ý là, đã đến giờ ăn tối.

“Đi thôi, tối nay đi ăn cơm ở bên ngoài đi.” Lục Diễn nói.

Hạ Thiên Chi kinh ngạc nhìn anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, ôm lấy cánh tay, chiếc áo sơ mi trắng tỉ mỉ làm tôn lên dáng người cao lớn và những đường cơ mịn màng của người đàn ông.

Hạ Thiên Chi thấy anh ta mặc áo sơ mi, tựa hồ thích cài cúc cổ áo đến cùng, giơ tay lên, chiếc cài màu xám đậm trên cổ tay anh ta lờ mờ hiện ra, tạo nên ân tượng của riêng anh , vừa lạnh lùng lại đặc biệt cấm dục.

Như thể nhận ra ánh mắt của cô, Lục Diễn khẻ quay đầu lại chạm vào ánh mắt cô.

Hạ Thiên Chi vội vàng rũ mắt xuống, tắt bếp, vào phòng lấy ba lô.

...

Dù sao cũng được ăn miễn phí, cô đã lâu không tới nhà hàng ăn kể từ khi người kia xảy ra chuyện, Hạ Thiên Chi quyết định tối nay ăn sạch túi anh ta. Tuy nhiên, khi đến quán, thấy trên thực đơn có những món ăn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, cô lại sợ.

Hạ Thiên Chi thậm chí còn tự hỏi, anh đến cùng có phải đang cố ý không? Không muốn mời thì đừng mời mà.

Thấy Lục Diễn chậm rãi cầm lấy con dao lên, Hạ Thiên Chi cảm thấy có lẽ cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô ấy biết rằng nhà hàng này có hệ thống thành viên, miễn là khách VIP đều được giảm giá 80% ưu đãi, có lẽ Lục Diễn là khách VIP ở đây?

“Vậy , tối nay nhớ đừng lỡ hẹn nhé!”

Một giọng nói ngọt ngào, mềm mại vang lên ở hàng ghế dài sau lưng anh.

Bởi giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của khách hàng ở một số bàn bên cạnh.

Hạ Thiên Chi cũng tò mò nhìn sang, sau đó nhìn thấy người phụ nữ đang nhét một tờ giấy bạc vào túi của một người đàn ông mặc vest bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ.

Chỉ là cảnh này ... quá quen thuộc a.

"Được rồi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Đến lúc đó tôi giúp cô giữ chỗ, chúng ta cùng nhau tìm hiểu học mát xa." Jason mơ hồ chớp mắt nhìn người phụ nữ, lơ đãng nhìn lên, thấy cô đang ăn ở đây, vẻ mặt hơi cứng lại, anh ta nhìn người đàn ông đối diện cô, đột nhiên đồng tử co rút lại, như nhìn thấy ma, vội vàng ném bát canh chạy vào sau phòng bếp.

Về sau cũng không thấy xuất hiện nữa .

Một màn này khiến bữa cơm này có chút phiền muộn, cô thậm chí còn tự hỏi không biết Lục Diễn đã biết sớm viết tính cách của Jason từ lâu nên mượn bữa ăn này nói cho cô biết? Nhưng vào thời điểm đó, cô chỉ giả vờ nói vài câu với Jason chỉ để tránh mặt anh, cô thực sự không muốn đến trường Đại học A với anh ta để nghe giảng.

Hạ Tiên Chi lặng lẽ nhìn Lục diễn một lúc, phát hiện tướng ăn người đàn ông này điềm tĩnh trong suốt, như thể anh ta không hề để ý đến Jason, cũng không nói với cô một lời nào cho đến khi thanh toán.

Nhưng khi đến trường học , anh ấy lại đậu xe bên lề đường và nói: “Vừa rồi đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

À?

Hạ Thiên Chi vội vã lắc đầu, "Không có , em , em ăn rất no."

Ùng ục---

Bụng của cô lại phát ra tiếng kêu kháng nghị.

Hạ Thiên Chi: "..."

"Xuống xe đi, mua chút gì đó ăn đã."

Lục Diễn nói xong liền cởi dây an toàn xuống xe trước, sau đó đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh mở cửa cho cô.

Hạ Thiên Chi trầm mặc xuống xe, đi theo người đàn ông, vừa đi, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn lại mới biết được .

Cái này, cái này nhất định là cố ý a!

--------

Phong cách độc đáo của tiệm bánh toát lên vẻ dịu nhẹ. Trong ngày lễ Quốc khánh, tiệm bánh có nhiều khách hơn bình thường.Vừa tiễn một đợt khách, lại một đợt khách hàng khác đến, là vị khách hàng có mái tóc dài , choàng khăn choàng, thân trên mặc áo sơ mi trắng Chanel, thân dưới là váy ngắn kẻ sọc cổ điển của Burberry.

Chính là người lấy bánh tối hôm đó Tề Lộ, cô ấy sinh viên đại học A, cũng là sinh viên khoa sinh lý nên Hạ Thiên Chi rất ấn tượng về cô ấy.

Châu Tiến Nam mỉm cười đi tới, không biết cô gái nói gì với anh ta, Châu Tiến Nam cười dịu dàng đưa cô đến tủ kính.

Nhưng sự chú ý của cô gái không phải ở chiếc bánh mà là Châu Tiến Nam.

|Châu Tiến Nam đang nói chuyện, cô gái đột nhiên kiễng chân lên, ríu rít hôn lên má anh ta một cái bẹp.

Châu Tiến Nam sửng sốt, nhưng không có né tránh, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, từ trong quầy lấy ra một miếng bánh xoài, đi đến quầy thu ngân đóng gói, sau khi đóng gói đưa cho cô, liền nhìn qua cửa kính bên ngoài thấy cô đứng đó.

Nụ cười của Châu Tiến Nam hoàn toàn đông cứng lại, một lúc sau, anh cười với cô, có chút xấu hổ.

Hạ Thiên Chi cũng cười đáp lại, nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên rơi xuống vai cô.

Bàn tay thon dài, mạnh mẽ, xương ngón tau rõ ràng, lấp lánh ánh đèn.

Hạ Thiên Chi quay cuồng trong đầu khi nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo trước mặt, như có thứ gì đó sụp đổ, rồi máu trào ra như lũ vỡ đê.

Lục Diễn vòng tay ôm cô, mở cửa kính bước vào tiệm bánh, nghiêng người hỏi cô: “Chi Chi, em muốn ăn gì?”

Đôi mắt người đàn ông thâm thuý, rất tập trung khi nhìn vào người khác, phảng phất như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một mình cô.

Dưới ánh mắt dịu dàng này, trái tim Hạ Thiên Chi đập không ngừng, ngây người nhìn Lục Diễn.

Lục Diễn đưa ngón tay trên trán cô búng một cái, “Ngốc?”

Hạ Thiên Chi cảm thấy sắp tới sẽ bị ánh mắt dịu dàng của anh nhấn chìm, liền dùng ngón tay di chuyển một cách máy móc chỉ vào một chiếc bánh nhỏ.

Châu Tiến Nam lấy ra chiếc bánh nhỏ với nụ cười cứng nhắc, chẳng hiểu sao lại đóng gói nhầm chiếc bánh nhỏ.

Khi Hạ Thiên Chi định thần lại, cô cũng hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn Lục Diễn một cái.

Vừa lúc thanh toán, Chu Tế Nam đột nhiên cười hỏi: "Học sinh Hạ, đây là bạn trai của em sao? Sao lại không giới thiệu một chút?"

Chưa kịp nói gì, cô gái bên cạnh Châu Tiến Nam đột nhiên phóng đại kêu lên, "A, em biết anh ấy! anh ấy là Lục Diễn, cùng chuyên ngành giống như chúng ta, được kết nạp vào cục Kỹ thuật Sinh học của Đại học Columbia với điểm tuyệt đối trong tất cả các đối tượng, đúng không? Chúng ta đã gặp nhau tại cuộc họp báo biểu diễn thời trang của Tập đoàn JK a! "

Nghe đến lời giới thiệu của cô gái, nụ cười trên mặt Châu Tiên Nam rốt cuộc cũng không thể kéo dài, anh nhìn Hạ Thiên Chi thật sâu, với một tia tức giận và khinh thường mà cô không thể hiểu được.

Hơn một tháng nay, Hạ Thiên Chi không phải không phát hiện đến sự kỳ quái của Châu Tiến Nam, cố ý tiếp cận cô, nhưng lại thường xuyên lộ ra ánh mắt phức tạp và mâu thuẫn, giống như muốn nói lại thôi, thật giống như muốn thổ lộ, lại sợ bị cự tuyệt.

Vì vậy mà , cô quyết định nghỉ làm thêm giờ vào ngày Quốc khánh.

Nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm người ta a.

Sau khi lên xe, Hạ Thiên Chi trở nên im lặng, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, trong lòng mơ hồ không thoải mái, không phải vì Châu Tiến Nam, mà là chính mình.

Sau khi cô nhận ra tình cảm mỏng manh của mình dành cho Lục Diễn, cảm giác này càng trở nên khó chịu, giống như tình cảm mà cô cố tình che giấu cẩn thận nâng niu lại không được trân quý.

Bị người ta nhìn thấu, lại bị người ta tuỳ ý đùa bỡn. Mặc dù cô ấy biết rằng đối phương đang ân cần nhắc nhở cô nhưng cô vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Trước khi tới trường học, Hạ Thiên Chi đã hét lên dừng lại, âm thanh cực kỳ rầu rĩ, "Thầy Lục, em có thể tự đi về. Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt ..."

Trong trí nhớ, cô dường như hiếm khi gọi anh là Lục lão sư. Cô giáo Lục Cẩn Niên, dù sao thì anh cũng không lớn hơn cô mấy năm, cũng chỉ là giáo viên dạy thay, không phải là giáo viên theo đúng nghĩa đen, nói đúng ra thì anh cũng giống như Châu Tiến Nam, cũng chỉ là tiền bối của cô.

Nhưng bây giờ cô nhấn mạnh điều đó chỉ là để bản thân nhận thức được rõ hiện thực.

Chỉ là cô còn chưa nói xong, đột nhiên cổ tay bị nhẹ nhàng nắm chặt.

Hạ Thiên Chi nhìn bàn tay to đang bao trùm lấy ở cổ tay mình, đường vân rõ ràng, cô ngước mắt nhìn theo, liền nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, lông mày dài thành thái dương, đôi mắt sâu như biển.

Khuôn mặt của Hạ Thiên Chi đỏ bừng, cô cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh.

“Thầy Lục, nếu người còn như thế này, tôi sẽ hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì ?” Lục Ngạn nhẹ giọng hỏi, tay đặt lên vô lăng.

“Hiểu lầm rằng anh thích em.” Hạ Thiên Chi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn anh.

Từ bên này nhìn sang, mũi người đàn ông cao thẳng, quai hàm hơi căng, ngón trỏ câu được câu không gõ vào vô lăng, nghe thấy lời cô nói, mới quay đầu lại, bộ dạng nghiêm túc chưa từng có, "Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hả?

Hạ Thiên Chi chớp chớp mắt, nhưng cô cũng nói thật: “Mười sáu.”

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, anh ta mỉm cười nói: “Con gái ở tuổi này hay suy nghĩ lung tung, có thể hiểu được.”

“Cái gì? Em, em không có!” Sau khi kịp phản ứng, Hạ Thiên Chi vội vàng phủ nhận, nhưng bởi vì quá khẩn trương mà nói năng có chút nói năng lộn xộn.

Lục Diễn nhìn cô, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, nghiêm nghị nhìn cô, "Nhưng nếu hai năm sau, em vẫn có suy nghĩ này, em có thể theo đuổi theo tôi. Nếu em bắt được , anh sẽ là của em."

Hạ Thiên Chi mở to mắt, trong đầu cô dường như có pháo hoa nở rộ.

---