Chương 25

Có lẽ do quá sốc, Hạ Thiên Chi vội vàng lùi lại, nhưng cô quên rằng mình vẫn còn ở trong xe, đầu cô đập vào cửa kính xe, bang một tiếng, không biết có phải do lúc nãy cô hờn dỗi hay không mà khi lên xe quên không đóng cửa, hoặc là cánh cửa đã bị hỏng.

Ngay lúc đầu cô chạm vào cửa kính, phía sau lưng cô đột nhiên treo lơ lửng trên không---

Hạ Thiên Chi giật mình, cả người như rơi xuống vực sâu vậy.

Bên dưới vực thẳm là hai xác chết đẫm máu. Châu Tiến Nam và Vương Văn Hi nhìn cô ấy với khuôn mặt dữa tợn, bọn họ điên cuồng gào thét, "Cô là người mang lại xui xẻo, Cô chính là người mang lại xui xẻo! nhiều người chết như vậy, tại sao cô lại không chết ?!"

Cô bịt lỗ tai lại, cô muốn vươn tay muốn kéo Lục Diễn lại, nhưng không hiểu sao, khuôn mặt Lục Diễn cũng bắt đầu vặn vẹo, xoay tròn, biến thành một vòng xoáy không đáy, chỉ cần cô chạm vào sẽ không thể thoát ra được.

Cô thu lại tay lại theo phản xạ.

Sau một trận trời đất quay cuồng— Bùm!

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chói mắt sáng ngời.

Hạ Thiên Chi nằm trên mặt đất ngơ ngác nhìn trần nhà trên đầu, như thể vừa nãy cô vẫn chưa hoàn hồn khỏi chiếc xe mờ mịt và chật hẹp.

Cô không biết mình đang gặp trạng thái gì, gặp ác mộng sao?

Hay là cả đêm đều nhớ lại chuyện năm đó?

Hạ Thiên Chi thích vế sau hơn, bởi vì mọi thứ trong giấc mơ đều xảy ra trong thực tế, có lẽ do gần đây cô đã quá mệt mỏi.

Cái này gọi là "Ngày nghĩ đêm nằm mơ."

Ding Dong Ding Dong---

Tiếng chuông cửa vang lên trong phòng khách.

Hạ Thiên Chi liếc nhìn thời gian, đã gần trưa, ai lại đến lúc này?

Cô đứng dậy đi ra phòng khách, phát hiện Lục Diễn đã không còn ở đây, trên sô pha chỉ còn lại một chiếc chăn được gấp gọn gàng.

Hạ Thiên Chi thở dài, đem chăn cất lại trong phòng, đúng lúc này , Ding Dong Ding Dong---

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, chẵng lẽ anh ta đi xuống mua đồ ăn sáng sao?

Hạ Thiên Chi hít một hơi thật sâu, vội vàng ra mở cửa, trong lòng tàn đầy vui vẻ nhưng lại dập tắt ngay khi khi thấy người tới.

“Sao vậy, Thấy anh liền không vui sao?” Cốc Hằng đứng ngoài cửa dơ bữa sáng lên.

Hạ Thiên Chi vội vàng tránh sang một bên, "Sao đến sớm vậy? Anh không cần trực ban sao?"

"Vừa vặn quanh đây có chuyện, nên anh mới ghé vào xem qua. Nghe nói đêm qua em bị tấn công, chưa chết sao? ” Cốc Hằng vừa nói vừa bước vào phòng khách.

“Anh có biết nói chuyện không vậy?” Hạ Thiên Chi ngủ cả đêm, hiện tại cũng không sợ hãi như vậy, nhìn thấy trên tay Cốc Hằng là món mì chả cá, liền tùy tiện cầm lên bàn ăn bên kia ngồi ăn.

Đang ăn uống vui vẻ bỗng có tiếng cọt kẹt, cửa phòng tắm bị mở ra.

Lục Diễn một thân hơi nước, đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm.

Hạ Thiên Chi mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, trong miệng vẫn còn ngậm miếng chả cá mà Cốc Hằng đưa tới.

Lục Diễn nhìn Cốc Hằng một thân quen thuộc đang mở TV trong phòng khách, liền liếc nhìn về phía cô thấy cô đang vội vàng ăn sáng, không thèm thay đồ ngủ.

Không khí im ắng trong phút chốc.

Một cảm giác ngột ngạt áp bức lặng lẽ tràn vào.

“Ah, quấy rầy hai người rồi.”

Lục Diễn cụp mắt cười yếu ớt, tuy rằng khóe miệng mang theo ý cười, trên mặt từng giọt nước đang lăn xuống, nhưng đôi mắt đen láy dường như đang nổi lên một trận phong ba đáng sợ.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, nhưng Hạ Thiên Chi như rơi vào hầm băng, cô cầm chặt chiếc đũa trong tay, cảm giác hưng phấn trong lòng vì sự biến hóa của người đàn ông cũng từng chút một biến mất.

Người đàn ông đưa tay lên chỉnh lại viền cổ của bộ vest, lúc này anh ta đang đứng ở lối đi giữa phòng tắm và bàn ăn, một nửa thân hình cao lớn rơi vào ánh sáng ban ngày, một nửa rơi vào nơi tối tăm, không thể nhìn thấy ánh sáng.

Cô biết, Cốc Hằng là một cái gai giữa họ, mà cái gai này chính là thứ mà chính bản thân cô đã tự tay đâm vào.

Nghĩ đến cái đêm mà cô rời đi, đôi đũa trên tay Hạ Thiên Chi khẽ run lên, cá viên cứ như vậy rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Lục Diễn.

Hạ Thiên Chi ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, nhưng Lục Cẩn Niên không để ý tới cô, cầm lấy áo vét trên ghế sô pha đi ra ngoài.

bùm!

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, trái tim cô cũng khép lại.

Hạ Thiên Chi khó khăn nuốt xuống miếng trứng cá, không biết trứng cá quá cứng hay làm sao, cô thực sự cảm thấy cổ họng hơi se lại, hít mũi rồi tiếp tục ăn.

Cốc Hằng dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Chi, "Fu**! Anh ta không biết gì cả, đúng không?"

Hạ Thiên Chi cụp mắt xuống, mờ mịt nhìn gói mì trong hộp nhựa. “ Em cùng anh ấy không có khả năng.”

" Ồ, không có khả năng mà lại để anh ta ở lại đây qua đêm? " Cốc Hằng cáu kỉnh cầm một đống tài liệu trên bàn cà phê lên, lật xem, buồn cười nói:" Hạ Thiên Chi, em coi anh là đồ ngốc sao, hay là tôi có vấn đề về trí não ?”

" Anh ấy chỉ mượn chỗ này... ”

Hạ Thiên Chi thậm chí không thể nói ra từ“ mượn ” .

Chủ tịch tập đoàn JK đàng hoàng muốn ở trong căn nhà cho thuê nhỏ của cô, nói mượn cũng không ai tin.

“Được rồi, đừng giải thích với anh, anh không muốn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt của em, anh chỉ muốn em đừng đứng trước mặt anh khóc như chết giống như ba năm trước.”

“Ân, sẽ không bao giờ nữa.”. Hạ Thiên Chi nhướng mắt, mỉm cười.

Dưới ánh mặt trời, cô gái nở nụ cười rạng rỡ, như bông cúc nhỏ tắm trong ánh ban mai, đôi mắt thủy chung đã qua bao năm nay lại sáng ngời, tràn ngập đầy sao như trước, nhưng có ai biết trốn ở sau những vì sao ấy là những lo lắng?

Cốc Hằng khịt mũi, “Em nhìn em xem, nếu đã thích như vậy thì theo đuổi về lại đi.”

“Em heo đuổi theo cái gì, anh ta sẽ không tha cho em đâu.”

Chỉ cần việc cô là con gái của Hạ Trung Tư, là con gái của kẻ hϊếp da^ʍ thì bọn họ tuyệt đối không thể.

Khi đó cô không hiểu được sự tự tin của Vũ Duy Nam, thậm chí cô còn may mắn tin rằng loại định kiến giàu có này không phải là tuyệt đối, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau thì có thể vượt qua mọi chuyện. Cho đến sau này, người của nhà họ Lục đích thân tìm cô, ném tài liệu đó cho cô, cô liền hiểu rõ.

Nhiều khi, hai người đi cùng nhau, không phải chuyện của hai người mà nó liên quan đến quá nhiều thứ.

Hạ Thiên Chi rũ mắt xuống, yên lặng ăn sáng, chỉ là đang ăn thì đột nhiên bị gõ vào trán.

Bên trong miệng Hạ Thiên Chi đang ngậm đồ ăn, cô không kịp nuốt liền bị ho khan một trận, không biết có phải do bột cà ri cá nhiều quá không mà cô đã ho ra tới nước mắt.

Cốc Hằng nhìn thấy cô như vậy liền tức giận, “Tên tiểu tử kia sắp kết hôn được rồi, đó là hôn nhân gia tộc , bố mẹ hai bên đều khá hài lòng với cuộc hôn nhân của bọn họ.”

“Cho nên?” Hạ Thiên Chi lau nước mắt khẽ run tay.

“Nếu em không hành động, thì sẽ không còn cơ hội đâu.” Cốc Hằng không không khách khí chế nhạo. Anh dừng lại , lại nói thêm, “Nhưng nếu đổi lại là anh, em ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có đâu.”

Hạ Thiên Chi trong lòng cứng lên, nhìn chằm chằm vào Cốc Hằng, Đôi mắt dần đỏ lên, nhưng lại cố chấp không nói.

“Em nhìn chằm chằm vào anh cũng vô ích.” Cốc Hằng cười lạnh. Cười xong, anh ngồi trở lại ghế sô pha, mở một tập tài liệu mang theo, "Lần trước anh tìm được tập tài liệu mà em nhờ tìm, tất cả đều ở đây. Sau khi ăn xong đi xem một chút."

Hạ Thiên Chi ăn một lúc, cuối cùng cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của bộ hồ sơ, xoay người bưng bát mì chả cá, nhanh chóng di chuyển đến ghế sô pha, "Để em xem, sao anh lấy nhanh như vậy? Sẽ không phải là dùng mấy thủ đoạn ngầm gì chứ.”

Em nghĩ rằng anh phải làm vậy sao?" Cốc Hằng chế nhạo nhẹ, chia một đống giấy tờ cho Hạ Thiên Chi mảnh, bản thân cũng nghiêm túc trở lại.

Chỉ là Hạ Thiên Chi nhìn nó một hồi rồi ném các thông tin lên bàn trà, “Ông ta đúng là bị trừng phạt đúng tội, dù có nhìn bao nhiêu lần nữa kết qủa cũng như vậy!”

Vụ tấn công tìиɧ ɖu͙© 11 năm trước ở đại học A, chứng cứ xác thực, người gây ra hoạ chết cũng không hết tội.

Vào hôm thứ hai xảy ra vụ việc, cảnh sát đã tìm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam giới trong cơ thể và qυầи ɭóŧ của nạn nhân, sau khi so sánh ADN thì đó là của cha cô Hạ Trung Tư.

Lời khai của bảo vệ cũng chỉ rõ kẻ sát nhân chính là cha cô.

"Lúc đó khoảng 10h30 tối, Vừa tan ca, tôi thấy trời sắp mưa nên định lên xem cửa sổ phòng thí nghiệm đã đóng chưa. Tôi kiểm tra từng tầng một, vừa mới lên tầng 8 đã nhìn thấy Hạ giáo sư, lúc đó ông ấy đang đi đến phía bên kia hành lang, tôi cũng lấy làm lạ, bởi vì phòng thí nghiệm của Giáo sư Hạ không ở đầu bên kia. ""

Không, không, Tôi tuyệt đôi sẽ không nhìn nhầm, đó đúng là giáo sư Hạ, ông ấy thường mặc chiếc áo sơ mi màu xám xanh quanh năm, hơn nữa còn là kiểu phong cách đã bị loại bỏ trên thị trường từ lâu. Bất kể chiều cao, dáng người, hay kiểu tóc đều giống nhau như đúc. Lúc đó đèn ngoài hành lang vẫn sáng. Nếu không tin, các người có thể điều tra camera giám sát xem tôi có nói dối hay không. "

"Cái gì? Camera giám sát bị hỏng? Không thể nào! Trước khi tan ca tôi đã xem kỹ rồi vẫn còn tốt. Chẳng lẽ bị sét đánh hỏng sao? Đừng nói, đêm qua sấm sét thật sự rất đáng sợ. A! Hay là nhìn lối đi vào của tòa nhà phòng thí nghiệm, vì dự báo thời tiết cho biết đêm qua sẽ có một trận mưa lớn nên rất ít người đến tòa nhà phòng thí nghiệm. Ngoại trừ người dọn rác và giáo sư Hạ, tôi không thấy ai đến cả, nhưng các ngươi cũng biết, nhân viên vệ sinh vô luận là chiều, hình dáng cơ thể đều hoàn toàn khác với giáo sư Hạ, mà công nhân vệ sinh sau khi dọn rác xong cũng rời đi cũng không có ở lại."

Một số ảnh chụp màn hình đã được đính kèm bên dưới lời khai.

Một bên là lối vào của tòa nhà phòng thí nghiệm, lúc 8:50, Giáo sư Hạ từ bên ngoài bước vào.

Một bên là ảnh chụp hành lang, lúc 9 giờ 30. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu xám xanh quay lưng về phía ống kính. Mặc dù chiếc áo này không lỗi thời nhưng những chiếc áo sơ mi nam có cổ thực sự rất hiếm. nhìn giống trang phục những thanh niên tri thức thập niên 60-70.

Ngoài hai tấm này ra, những tấm còn lại đều là bóng hoặc mặt sau mơ hồ, không có ảnh chính diện, nhưng các đặc điểm đều hướng về cha cô.

Đặc biệt là bức ảnh chụp có "nốt ruồi trên mu bàn tay" rất giống hệt bàn tay của cha mình.

Ngoài lời khai của bảo vệ , tất nhiên, cũng có những thứ được tìm thấy trên người nạn nhân, cảnh sát đã tìm thấy da của cha cô trên móng tay của Vương Văn Hi, cũng như mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ lấy từ cơ thể đồ lót của cô ta, đủ để chứng minh rằng hung thủ là cha của cô.

“Em cũng là nhất thời điên rồ, chứng cứ rõ ràng như vậy, còn nhìn cái gì nữa?!” Hạ Thiên Chi tự giễu cười.

"Không! Nhìn xem bằng chứng vô cùng xác thực, nhưng có rất nhiều nghi vấn trong đó." Cốc Hằng thản nhiên nói.

Hạ Thiên Chi cau mày nhìn anh.

“Quá thuận lợi.” Cốc Hằng nói.

Nói như vậy, Hạ Thiên Chi cũng phản ứng, "Đúng vậy, bất kể thời gian hay địa điểm đều quá hoàn mỹ, mà bằng chứng cảnh sát tìm thấy quá thuận lợi, quá đầy đủ, có vẻ như ..."

“Nó giống như là được sắp đặt sẵn.” Cốc Hằng cười lạnh nói, “Thực tế mà nói, những cái gọi là "vật chứng" này đều được giả tạo một cách hoàn hảo, chứng tỏ người này rất quen thuộc với thói quen và sở thích của cha em."

Hạ Thiên Chi phút chốc ngẩng đầu nhìn Cốc Hằng.

Cốc Hằng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai lờ mờ soi bóng nhỏ dưới tán cây bên ngoài cửa sổ, Hạ Thiên Chi nhìn theo ánh mắt của anh, đột nhiên dường như đã trở lại vào đêm hôm đó.

Tối ngày 14 tháng 7 năm 2009.

Người đàn ông đã tắm từ sớm, thay quần áo sạch sẽ. Trước khi đi ra ngoài, bước vào phòng cô, “Chi Chi, tối nay ba có một cuộc thí nghiệm quan trọng phải hoàn thành, con ngoan ngoãn ở nhà được không?”

Khi đó, cô mười lăm tuổi, đang học cấp ba. Sớm đã không phải là đứa trẻ luôn nhõng nhẽo theo sau lưng ba ba.

Nhưng cha cô luôn coi cô như một đứa trẻ, làm tất cả mọi thứ cho cô, không bao giờ để cô phải chịu bất cứ điều gì uỷ khuất.

Dù mẹ mất rất sớm nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn, ngược lại còn tự hào vì có một người cha như vậy, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng ạ, ba mau đi làm đi. Con làm bài tập mốt lúc nữa rồi đi ngủ. "

" Đừng thức muộn quá. "Người đàn ông mỉm cười, xoa vào đầu cô.

Vốn dĩ cô không phải loại người thích nũng nịu, nhưng khi nhìn thấy nam nhân đang nhìn mình ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi, cô đột nhiên đuổi ra ngoài, sốt sắng ngăn người định đóng cửa lại. “Ba!”

“Hả?” Người đàn ông nắm tay nắm cửa một lúc rồi quay lại nhìn cô, “Có chuyện sao?”

Bên trong Đôi mắt ngoại trừ ấm áp xen lẫn dự lo lắng.

Tựa hồ cảm thấy phản ứng của mình thái quá, cô có một chút xấu hổ nhìn xuống ngón chân của mình, "Không có gì, chỉ là, chỉ muốn ba đừng thức khuya."

Ầm Ầm---

Một tiếng sấm vang lên, người đàn ông mỉm cười, vẫy tay với cô, " À, bố hiểu rồi., Ba sẽ quay lại sớm. "

......

Tuy nhiên, cho đến rạng sáng, người đàn ông vẫn không trở lại, sau đó cảnh sát đến khám xét nhà của họ, hỏi cô vài câu hỏi , sau đó nhà trường đuổi cô ấy ra khỏi khuôn viên kí túc dành cho viên chức...

Mãi sau này cô mới biết rằng giác quan thứ sáu của cô luôn rất chính xác.

Cuối cùng cô cũng hiểu được nguồn gốc của sự bồn chồn của mình vào lúc cô nhìn người đàn ông đó biến mất.

Mà sự thật chứng minh , đêm hôm đó ba cô hoàn toàn xảy ra chuyện.

Cô vẫn còn nhớ hình ảnh Vương văn Hi ôm đầu gối, không ngừng la hét điên dại trước mặt cô, "Là ông ta! Chính là Hạ Trung Tư! Là hắn đã xâm hại tôi! Tôi làm một hồn ma cũng sẽ không tha cho ông ta!"

Một mùa hè kia , tại thời điểm mà cô cảm thấy bất lực nhất, thì có người đưa tay ra giúp cô.

Dù bàn tay đó hơi lạnh, thậm chí có lúc giống như đóng băng nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp, đó là người duy nhất sẵn sàng đón nhận cô, giúp đỡ cô vô điều kiện.

Thật tiếc khi mọi thứ không thể quay trở lại.

Nghĩ đến bóng lưng của người đàn ông dứt khoát rời đi.

Hạ Thiên Chi đôi mắt hơi đỏ lên, nhưng ngay sau đó cô lại cụp mắt xuống, dùng hàng mi dài che khuất mình.

Lúc Cốc Hằng nhìn thấy điều này, anh vẫn còn điều gì đó không hiểu. Anh thở dài, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô, chỉ vào một bản sao trong hồ sơ. Cốc Hằng chỉ vào một dòng chữ trên bản sao, hơi nghiêng người về phía trước, "Vương Văn Hi bị tấn công tìиɧ ɖu͙© vào tối ngày 14 tháng 7 năm 2009, nhưng cô ấy đã tự tử bằng cách nhảy từ một tòa nhà hơn hai tháng sau đó. Trong khoảng thời gian này, hai bên gần như đạt được thỏa thuận riêng, tại sao cô ấy lại tự tử? "

" Theo lời khai của các bạn học và giáo viên của Vương Văn Hi, cha mẹ của Vương Văn Hi đặt nhiều kỳ vọng vào cô ấy mà Vương Văn Hi cũng là một người rất lạc quan, cũng rất hiếu thảo, vô luận là học hành hay làm nghiên cứu đều rất chăm chỉ, làm sao một người như vậy lại có thể đột ngột bỏ cha mẹ mà chạy đi tự tử? "

"Có lẽ bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© là một trở ngại đối với cô ấy? Hơn nữa cô còn chịu áp lực từ giáo viên , bạn học trong trường cũng như dư luận xã hội." Hạ Thiên Chi cố gắng tìm ra một lý do hợp lý.

"Không" Cốc Hằng lắc đầu. "Bình thường, sau một tổn thương nghiêm trọng, người ta thường đi qua bốn giai đoạn, sốc, buồn bã, bình tĩnh và đối mặt hiện thực."

"Sau khi vụ việc xảy ra, Vương Văn Hi đã quyết liệt phản đối , đối mặt với cha mẹ, thầy cô nhà trường để tố cáo hung thủ với giới truyền thông. Sau khi hung thủ bị trừng phạt, cô ấy bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu chấp nhận thực tế, phấn đấu vì lợi ích tốt nhất của mình. Đây là khoảng thời gian bình tĩnh. "

" Nhưng điều này cũng không chứng minh được điều gì", tình hình của mỗi người đều khác nhau. ” Hạ Thiên Chi nhẹ nhàng nói, như thể cô đang thuyết phục chính mình, cũng như đang tìm kiếm một bằng chứng mạnh mẽ.

“Đó là sự thật, em nhìn dòng nhật ký này xem “Dù có sóng to gió lớn đến đâu, cũng không bỏ cuộc ’.” Cốc Hằng chỉ vào một câu trong nhật ký của Vương Văn Hi, “Khi cô ấy viết câu này, đã trôi qua hơn 2 tháng kể từ khi cô ấy bị tấn công tình dục, ngay cả khi bị tổn thương không thể vãn hồi, cô ấy hẳn là đã chấp nhận thực tế.

"Vì vậy, khoảng thời gian naỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tai sao Vương Văn Hi lại đột nhiên tự tử?"

Hạ Thiên Chi vô cùng bối rối.

Còn có cái chết của cha cô cũng rất đáng ngờ.

Là con gái, không ai hiểu rõ cha cô hơn bản thân cô.

Bề ngoài ông có vẻ là người ít nói, hiền lành nhưng thực chất trong thâm tâm ông ấy rất ngoan cường, là người bất khuất, dù có thất bại ngàn lần cũng không bỏ cuộc, hơn nữa kể từ khi mẹ anh qua đời, ông ấy chưa bao giờ buông bỏ chính mình.

Thử hỏi, Làm sao một người luôn lo lắng như vậy lại có thể tự sát trong tù?

Cơ quan công an cho rằng bố cô chết do dị ứng thức ăn, là tai nạn ngoài ý muốn, giấy báo tử của bệnh viện cũng ghi là do ăn thức ăn gây dị ứng dẫn đến cơn sốc, sau đó phát hiện không kịp nên đột ngột tử vong trong tù. .

Nhưng cô biết rằng cha cô thực ra là tự tử.

Những người có thể làm thí nghiệm nghiên cứu khoa học đều rất cẩn thận.

Biết mình bị dị ứng với loại đồ ăn đó, vẫn muốn ăn, ông đối với thế giới này tuyệt vọng đến mức nào? Ông ta bị kết án 3 năm trong vụ án tấn công tìиɧ ɖu͙©, 3 năm sau ông vẫn có thể quay trở lại, hơn nữa ông đã cố gắng hơn nữa đời người để làm thí nghiệm, rất nhanh sẽ đến giai đoạn cuối cùng, lúc này, lại đột nhiên tìm đến cái chết?

Đợi đã!

Những người quen thuộc, thí nghiệm, và ... giai đoạn cuối cùng!

Hạ Thiên Chi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Cốc Hằng.

Cốc Hằng cũng nheo mắt nhìn cô, miệng nói ra ba chữ.

---

Không biết còn ai đọc nữa không :(