Chương 23

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô ấy nhất định sẽ không đắc tội đến vị ôn thần này. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô cũng sẽ chạy cách xa cả trăm mét khi gặp người này.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang rũ xuống trước mặt, Hạ Thiên Chi chắp tay đầu hàng nói: "Lão sư, em chỉ là đến muộn một phút, thầy có thể—-"

"Không thể" .

Nam nhân cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt hết sức nghiêm túc như chưa từng có trước đây, như thể đang cùng cô về lý tưởng nhân sinh ngay tại chỗ này.

"Em biết là thầy không thích em. Có nhiều người còn về muộn hơn em, giống như ký túc xá XXX bên cạnh. Ngày nào họ cũng không về ngủ, có những người còn hẹn hò cho đến tận mười một giờ. Tại sao thầy lại không bắt bọn họ? Em chỉ chậm có một phút, thầy liền bắt em không tha, Không phải là do em ... "

" Bởi vì em tình cờ bị tôi bắt được. " Nói xong anh lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào danh sách chấm điểm, gõ vào cột giáo dục đạo đức của cô ...

Hạ Thiên Chi nhìn thấy lập tứ xù lông, liền không sợ hãi định đoạt lấy điện thoại của hắn, nhưng tên gia hoả này quá cao, cô không thể với tới dù đã nhón cả hai chân hai tay lên.

Đó là cách kiếm tiền nhanh nhất của cô ấy, cắt đứt con đường này chẳng khác nào gϊếŧ chết cha mẹ!

Hạ Thiên Chi gấp đến độ đỏ bừng mặt, có lẽ do tức giận đến tột độ, cũng có lẽ do cô không thể làm gì được, trong tâm trạng căng thẳng lại tức giận, Hạ Thiên Chi đột nhiên lùi lại, chạy lấy đà, tiến lại gần, nhảy lên lấy chiếc điện thoại của người đàn ông.

“Hừm, để xem anh còn trừ điểm như thế nào!” Hạ Thiên Chi nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng khi nói chuyện được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy không đúng.

Không khí dường như yên lặng trong chốc lát, sau đó lại như phảng phất có một cỗ khí tức dâng lên, vô cùng kỳ quái.

Tuy nhiên, nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông dần dần tái xanh, Hạ Thiên Chi sau đó mới nhận ra rằng hai chân của mình đang kẹp chặt vào eo của đối phương, bởi vì không có sức chịu đựng nên sau khi giật lấy điện thoại, cô đã ôm chặt lấy cổ của đối phương.

Khoảng cách giữa hai người đang vượt ra khỏi phạm vi cô có thể chấp nhận , nếu như cô nguyện ý, một giây sau môi hai người cũng sẽ chạm vào nhau.

Hơi mỏng, hình như có chút bạc hà se lạnh ... Ôi dừng lại ! Hạ Thiên Chi bỗng nhiên lắc đầu.

Kể từ khi khai giảng đến nay, cô đã cố ý tránh xa vị ôn thần này, mỗi lần cô nhìn thấy anh ta đều cúi đầu hoặc đi hướng ngược lại, tất cả là vì sự khıêυ khí©h ngu ngốc trước đây của cô, tất nhiên, cũng vì bộ đồ đắt tiền đáng sợ mà Trình Học Đông đã nói. Cũng may đối phương xem cô như không khí, lên lớp chưa bao giờ đặt câu hỏi cô.

Cho nên trong nửa tháng qua, bọn họ căn bản không có gặp nhau.

Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Thiên Chi vẫn có chút sợ hãi anh ta, anh chàng này là một người cổ hủ lạc hậu, hoàn toàn không có cảm xúc, lúc nào cũng nghiêm túc, luôn có một nỗi ám ảnh gần như biếи ŧɦái trong học tập.

Nhìn thì ôn hoà, kỳ thực nói nột thì không nói hai, lúc nào cũng mang vẻ mặt điềm đạm, trải qua bao nhiêu tiết học Hạ Thiên Chi chưa từng thấy trong mắt anh ta có dao động cảm xúc gì, nhưng lúc này, Hạ Thiên Chi ở trên mặt người đàn ông nhìn thấy hai chữ “ sốc nặng”.

Là bị sốc bởi cô gan to bằng trời, hay bị sốc bởi sự phóng khoáng của cô?

Hạ Thiên Chi mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch không tự chủ được, nhưng cô ta là loại người tự xưng là nam tử hán , đã chọc tới cô, cô nhất định sẽ trả đũa.

Hạ Thiên Chi nghiến răng nghiến lợi nói: "Là, Là do anh không nói đạo lý trước ..."

Phía sau đầu đột nhiên bị một bàn tay to giữ chặt, Hạ Thiên Chi trợn to hai mắt, bất giác nhớ tới đêm hôm đó, mình ôm đùi của người ta, còn bưng lấy gương mặt người ta đòi hôn. Dù da mặt cô có dày đến đâu cũng không thể chịu được những hành vi phóng đãng như vậy. Rõ ràng là cô đã đóng đem vứt bỏ mấy chuyện này ra khỏi tâm trí cô ấy rồi, như thế nào bây giờ lại chợt nhớ lại chứ?

Hạ Thiên Chi hai má dần dần nóng lên, hô hấp cũng dần dần trở nên trầm hơn.

“Leo xuống.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, trong môi trường mờ mịt như vậy, luôn mang theo một sự mê hoặc nhất định.

Dù sao cũng là trước lạ sau quen, Hạ Thiên Chi liều mạng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, “Em không xuống!” Cô đã hạ quyết tâm lần này sẽ không nhượng bộ. Ai muốn phá học bổng của cô, cô liềm tìm người đó tính sổ.

Lục Cẩn Niên híp mắt, "Em nghĩ thủ đoạn này có thể qua mặt được sao?"

Hạ Thiên Chi mặt đỏ bừng, "Em, em không có! Là do anh, anh đang nhắm vào tôi phải không? Em thừa nhận rằng hành vi trước đây của em là hơi quá đáng, nhưng anh không phải là giáo sư Trần, anh chỉ là một giáo viên dạy thay trong lớp của chúng em, anh không có quyền trừ điểm giáo dục đạo đức của em. Nếu anh còn làm điều này, em, em sẽ mách với giáo sư Trần, em và giáo sư Trần vốn có quen biết.

Hạ Thiên Chi toàn thân căng cứng, bởi vì cô áp sát quá gần, khôn mặt cô đỏ bừng lên.

"Hạ Thiên Chi! Cô có biết mình đang làm gì không? Đây là việc mà một học sinh sẽ làm?" Vẻ mặt của Lục Ngạn âm trầm, mỗi lần đều dùng loại chiêu thức lăn lộn này như vậy để hành xử như một tên lưu manh sao?"

Cô đến cùng so với con gái còn có chút xấu hổ không?

“Em, em biết rất rõ!” Hạ Thiên Chi thật không quan tâm, bật điện thoại di động lên xóa tùy chọn trừ điểm bên trên, “Em muốn có học bổng, anh không thể trừ điểm của em được!”

Lục Diễn thực sự không nhịn được nữa một bên nắm chắc cánh tay , đem cô cưỡng ép từ trên người mình tách ra.

Nửa người trên mất đi sự chống đỡ, hai chân cô gái càng bó chặt hơn, thân trên uốn éo như sắp ngã xuống, nhưng thân dưới càng lúc càng chặt, rất khó coi nhưng cô sẽ không bao giờ buông tha cho dù có vật lộn đi chăng nữa.

Gân xanh trên trán Lục Diễn khẽ nhảy lên, anh lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Hạ Thiên Chi cắn môi dưới, hai mắt đỏ hoe, sắp khóc, nhưng cô vẫn cố chấp: “Anh không thể trừ điểm của em được! ”

Lục Diễn trầm mặc một hồi lâu, khi Hạ Thiên Chi gần như không thể chống đỡ nổi, người đàn ông đột nhiên thở dài nói:“Không có lần sau”

Hạ Thiên Chi không nghĩ Lục Diên lại dễ nói chuyện như vậy, lấy tính cách của hắn, cô còn tưởng còn lâu hắn mới đồng ý.

Hạ Thiên Chi buông lỏng chân, không nghĩ vừa dời xuống, lại đυ.ng phải cái đồ vật nào đó cứng rắn.

Hạ Thiên Chi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Diễn, người vừa bước xuống liền mất thăng bằng, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của người đàn ông để ổn định bản thân, không ngờ anh chàng lại dịch thân thể ra.

A-----

Hạ Thiên Chi sửng sốt, dù sao cô cũng là người đã học múa cột, tay chân linh hoạt hơn người thường, trong khoảng trống nguy cấp như vậy, cô ấy thực sự đã nắm lấy thứ gì đó có thể ổn định cơ thể mình, nhưng khoảnh khắc tiếp theo , xoẹt---

Chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị xé toạc ra.

Hai múi cơ ngực, tám múi cơ bụng hiện ra trước mặt cô, còn có hai viên khả nghi màu đỏ...

Gió đêm chầm chậm thổi qua, những chiếc lá khẽ đung đưa, mùi hương gỗ thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông theo gió thấm vào mũi cô.

Hình ảnh thực sự quá kí©h thí©ɧ.

Hạ Thiên Chi chỉ cảm thấy chóp mũi nóng ran, hai giọt máu lập tức nhỏ xuống.

Mà mặt người đàn ông lúc này đen như mực.

“Á, em xin lỗi!” Hạ Thiên Chi sửng sốt, vội vàng bước tới cài nút cho anh, không nghĩ vừa buông tay ra, máu mũi càng chảy dữ dội hơn. Cô một tay véo mũi lần nữa, tay kia gài cúc cho hắn, có lẻ quá mức kinh hoảng, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào cơ thể người bên kia, một cỗ cảm giác tê dại từ lòng bàn tay nàng truyền đến, Hạ Thiên Chi giật mình, định gỡ ra thì đột nhiên bị một bàn tay to đập mạnh vào. Bàn tay đó, gân xanh trên mu bàn tay đang đập mờ ảo, thoạt nhìn tràn đầy uy lực, có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào, nhưng chạm vào lại lạnh đến rợn người, giống như một cái móc sắt.

Hạ Thiên Ch nhịn không được rùng mình một cái, yếu ớt mở miệng, "em, em xin lỗi, em thực sự không cố ý ..."

"Đi đi"

"Được rồi, em đi , em đi, anh nhớ đừng trừ điểm của em! ”Hạ Thiên Chí nói xong liền chạy một mạch về ký túc xá, không dám ngẩng đầu lên.

May mắn thay, dì quản ký túc xá đã trở lại, Hạ Thiên Chi vội vàng gõ cửa.

Người giám sát nhìn cô một cách kỳ lạ, cảnh cáo cô vài câu rồi nhanh chóng mở cửa cho cô, nhân tiện đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

Khi trở về ký túc xá, tình trạng chảy máu cam của Hạ Thiên Chi gần như ngừng hẳn.

Một ít bạn cùng phòng còn chưa ngủ, ngồi tán gẫu sôi nổi, nội dung liên quan đến giáo viên dạy thay bọn họ.

Hạ Thiên Chi không muốn mọi người phát hiện ra manh mối nên cô đi thẳng vào phòng tắm. Khi cô bước ra lần nữa, Cố Tinh Tinh hỏi cô: “Vừa rồi cậu có gặp thầy Lục không?”

Hạ Thiên Chi biết rằng Cố Tinh Tinh thầm mến Lục Diễn, vì vậy cô liền qua loa trả lời “Không nhìn thấy.”

Cố Tinh Tinh cau mày nghi ngờ, “Không phải nói đem nay tuần tra kí túc xá sao? Các giáo viên dạy thay của các lớp khác đã đăng ký ở tầng dưới vào tối hôm qua. Sao đến lớp của chúng ta, giáo viên Lục lại không đến? "

" Tôi không biết,” Hạ Thiên Chi mặt không biến sắc nói dối, nói xong liền lên giường đi ngủ, vừa nằm xuống, Trần Nhược Lâm liền nhô ra cái đầu ra, “Chi Chi, hôm này, có một gọi điện chỗ cậu, nói cậu để quên đồ ở chổ người ta, nói cậu đi qua đó lấy, hình như xưng là dì Trình, kêu là dì ấy ngày mai phải bay sớm, bảo cậu tới trước mười giờ. “ "

“ Ồ, Mình hiểu rồi. ”Hạ Thiên Chi thờ ơ nói, cô ấy biết mình còn thiếu thứ gì, nhưng nó không quan trọng, vì vậy cô ấy có thể lấy nó hay không đều vậy.

Hạ Thiên Chi nghĩ như vậy, ngay sau đó đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ là đêm nay, cô ngủ đặc biệt trằn trọc, thỉnh thoảng mơ thấy khoảnh khắc người đàn ông kia bị bắt đi, thỉnh thoảng lại mơ thấy Vương Văn Tây nằm bê bết máu trên khoảng đất trống của tòa nhà phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng xen vào đó là cơ bắp cuồn cuộn của tên ôn thần…”

Náo loạn cho đến khi trời vừa sáng, Hạ Thiên Chi mở mắt ra đã thấy đã tám giờ.

Hạ Thiên Chi chậm rãi đến nhà ăn gọi là bữa sáng, vừa trở lại gặp Trần Nhược Đồng, "làm sao cậu còn ở đây ah? Không đi lấy đồ sao? Hiện tại đã hơn tám giờ rồi!"

"Kỳ thật không lấy cũng được. ”Hạ Thiên Chi lơ đễnh cắn một miếng bánh bao hấp, nhưng sau đó nghĩ lại, cho dù ghét người đó, dường như cô cũng không có tư cách xử lý đồ của hắn.

Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Chi đặt bánh xuống, xách ba lô chạy ra khỏi ký túc xá.

Dì Trình đã đợi cô ở lối vào của ngôi nhà cho thuê, chồng và con của cô đã lên taxi và chuẩn bị rời đi.

Hạ Thiên Chi nhìn thấy chiếc hộp trong tay dì Trình, trong lòng đột nhiên có cảm xúc lẫn lộn.

Quanh đi quẩn lại vẫn là trở về tay của cô.

Đó là di vật của cha cô, còn có một ổ cứng máy tính bên trong.

Khi đang thu dọn đồ đạc, cô cố tình để đồ của ông trong căn nhà cho thuê, vì nghĩ rằng cô có thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ.

Nhưng bây giờ chúng đã trở lại trong tay cô, dường như là định mệnh.

Hạ Thiên Chi trong lòng thở dài, lại cảm kích với dì Trình, sau đó đứng đó nhìn dì rời đi.

Chỉ là dì Thành lên xe lại đột ngột xuống xe.

“Sao vậy ạ?” Hạ Thiên Chi hỏi.

Dì Thành đi tới, đột nhiên nắm lấy tay cô, từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền mặt nhét vào tay cô.

"Chuyện này ..." Hạ Thiên Chi nghi ngờ nhìn dì Trình.

Dì Trình dường như lưỡng lự một chút, sau một úc lâu, cô nghiến răng và nói: “ Coi như ta có lỗi với Vương Hồng Phúc đi, ta cũng sẽ nói, nếu không đời này ta sẽ không an lòng.”

"Đến cùng là chuyện gì ạ? Dì Trình, người đừng làm con sợ. ”

Dì Trình nói:“ Thiên Thiên , ta biết một cô bé ngoan. Trần Học Đông không cho phép ta nói với con, nhưng ta đây không phải chỉ đi ngày một ngày hai a, về sau ta sợ không còn cơ hội trở về, không nói rõ với con, trong lòng ta không yên, con người của ta sợ nhất là phải mắc nợ người khác. ”

Hạ Thiên Chi nhìn dì ấy không nói tiếng nào, nhưng trong lòng lại trở nên căng thẳng.

Dì Trình cho biết: "Thực ra, 10.000 nhân dân tệ mà ta đưa cho con trước đây không phải do Trần Học Đông đưa cho con mà là của một người khác. Người đó nói với ta rằng chúng tôi không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin nào về anh ta. Nhưng anh ta rõ ràng là làm việc tốt a, cho nên... "

" Người đó là ai ạ? "Hạ Thiên Chi hỏi.

Dì Trình nhìn Hạ Thiên Chi, đột nhiên hít một hơi dài nói: “Ông chủ của quán bar, Lục Diễn.”

---

Spoil: Chap sau bạn học Hạ " tỏ tềnh" zới Lục lão sư nha *~*. Hông biết kết quả sẽ thế nào.

---

Sorry mọi ngời là mấy chap gần đây hơi dài , có nhiều chỗ mình gõ nhanh quá đôi khi sai lỗi chính tả hông kịp sửa, mong mn thông cảm cho mình ạ (^ơ^). Thanks mn đã theo dõi truyện ~