Chương 22

Cả lớp reo hò một trận.

“Thật trẻ tuổi a!”

“Đẹp trai quá!”

“Tuyệt quá!”

Đột nhiên có người đứng dậy giữa tiếng reo hò khen ngợi, “Ah, thưa thầy, em biết thầy ạ! Thầy là học trò tâm đắc nhất của giáo sư Trần, năm đó lấy đậu vào chuyên ngành kỹ thuật y sinh của Đại học Columbia với điểm tuyệt đối, sau đó trong vòng bốn năm ngắn ngủi đã đạt được học vị tiến sĩ , thầy là người trẻ nhất cũng như ưu tú nhất của khoa y sinh, tiến sĩ y học, Lục Diễn, người thừa kế tập đoàn JK.”

“Bang” một tiếng, có người làm đổ bình nước. Mọi người đang nghe rất hưng phấn thì bị tiếng động đột ngột làm gián đoạn, tất cả đều không vui quay đầu nhìn về phía người gây hoạ.

Cảm thấy được mọi người đang nhìn mình, Hạ Thiên Chi vội vàng lau vết nước trên bàn, dầu cúi thấp xuống, sự chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào bục giảng, hẳn là không nhận ra cô đi?

Nhưng đã gặp qua nhiều lần như vậy chắc chỉ có kẻ ngốc không thể nhận ra a.

Đang lo sợ, người trên bục giảng bất ngờ đổ dồn ánh mắt về phía cô, mở danh sách điểm danh ra, thản nhiên nói: "Tôi không quan tâm trước đây các cô cậu đã làm gì, có tật xấu gì không. Từ hôm nay trở đi, tôi mong cô cậu sẽ thu liễm, sửa lại. Tôi sẽ kiểm tra kỷ luật hàng ngày của mọi người, đạo đức, công việc học tập cũng như biểu hiện tâm lý của mọi người bất cứ lúc nào, những điều này sẽ làm cơ sở cho việc xét học bổng cuối kỳ. ”

Hạ Thiên Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt thâm sâu khó đoán đang nhìn mình chăm chú.

"Sau đây là những lưu ý mà các em phải đề phòng. Vì hầu hết các em dưới 16 tuổi nên để đảm bảo an toàn, nhà trường quy định các em phải trở về trường đúng giờ vào buổi tối. nếu phát hiện đêm không về ngủ hoặc về trễ, lần thứ nhất sẽ bị trừ cảnh cáo, lần thứ hai tôi sẽ hủy bỏ tư cách nhận xét thưởng. Tôi hy vọng năm học mới này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. "

Hạ Thiên Chi đột nhiên dừng tay đang lau lại. Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy rằng những quy định kỷ luật này là dành cho cô.

Tiếp theo là cuộc tranh cử ban cán sự lớp, các bạn nữ trong lớp hầu như đều dốc hết sức tranh giành vị trí lớp trưởng, không vì cái gì khác, chỉ vì lớp trưởng có thể thường xuyên tiếp xúc với thầy giáo dạy thay trẻ trung và đẹp trai này.

Các giáo viên dạy thay này cũng tỏ ra khá hòa nhã, tính tình cũng tốt, đối mặt với những câu hỏi của học sinh, anh cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy, không hề tỏ ra nóng vội.

Cuối cùng, người được chọn làm lớp trưởng là một cô gái tên là Cố Tinh Tinh Khi cô ấy bước lên bục giảng, Cố Tinh Tinh bắt đầu bài phát biểu nhàm chán, buồn tẻ của mình, trong suốt bài phát biểu, luôn để mắt đến Lục Diễn.

Người đàn ông dựa vào bên cửa sổ, yên lặng lắng nghe.

Hạ Thiên Chi nằm gục trên bàn suốt cả quá trình, sau một buổi học, cả người đều uể oải, lưỡng lự giữa cuộc chiến tìm việc bán thời gian hay là dành toàn thời gian để chinh phục học bổng. Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Thiên Chi cho rằng, có một tên ôn thần ở đây, cô muốn được nhận học bổng cũng khó. Cơ hội của cô rất mong manh. Để có thể trả học phí cho học kỳ sau đúng hạn, cô quyết định tìm một công việc bán thời gian.

Các môn học trong hai năm đầu đều nhằm củng cố và khắc sâu những kiến thức cơ bản, cô đã học trước được nhiều điểm kiến thức nên không gặp khó khăn gì.

Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Thiên Chi nhận được công việc bán thời gian trong một tiệm bánh.

Ông chủ tiệm bánh cũng từng học ở đại học A, bắt đầu thi nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp năm ngoái, bởi vì công việc bận rôn nên mới tuyển thêm người.

Ông chủ biết được cô cũng là người đại học A nên đồng ý, vì để tiết kiệm thời gian cho cô, cũng hứa sẽ cho cô dùng bữa tối ở tiệm.

Bình thường công việc của cô chỉ là bán hàng và giúp việc dọn dẹp, khi không có khách, cô có thể làm việc riêng của mình, Hạ Thiên Chi rất hài lòng với công việc này.

Hôm nay , cũng giống như thường lệ, cô chuẩn bị đóng cửa để trở lại trường học.

Đột nhiên điện thoại của tiệm bánh vang lên, là ông chủ Châu Tiến An tiến tới, "Này, Thiên Chi à, Chính là tối nay có khách hàng đến lấy bánh, nhưng do đường bị kẹt xe nên có thể sẽ đến muộn một chút. Cô có thể đợi thêm một chút được không? Bởi vì cô ấy đang vội dùng bánh. "

Hạ Thiên Chi nhìn thời gian đã 9h40, nghĩ rằng dù sao vẫn còn sớm, dù sao hôm nay trở về cô cũng chỉ tắm rửa không cần phải làm gì cả, liền đáp ứng.

Kết quả là chờ đến 10 giờ, vị khách mới chậm rãi đi đến, cô ấy là một cô gái trẻ với đôi mắt trong veo, dáng người cao, mái tóc gợn sóng màu nâu sẫm dài ngang lưng trông rất bắt mắt.

Hạ Thiên Chi mỉm cười, đưa chiếc bánh cho cô ấy, nhưng cô gái không rời đi ngay sau khi thanh toán hóa đơn, thay vào đó, cô ấy lặng lẽ nhìn Thiên Chi một lúc lâu mới nói: "Cô là con gái của giáo sư Hạ. Tôi đã nhìn thấy cô trong phòng thí nghiệm trước đây."

Hạ Thiên Chi sửng sốt, cảm giác cổ họng như bị thứ gì đó khẽ nắm lấy, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận mà đờ đẫn hỏi: “Cô là?”

“Tề Lộ.” Cô gái cười cười, cầm bánh vội vàng rời khỏi tiệm.

Hạ Thiên Chi đứng ở đó rất lâu, mãi đến khi Chân Tiến Anh quay lại, cô mới hoàn hồn.

Châu Tiến An nhìn thấy cô vẫn còn ở trong tiệm bánh, rõ ràng là sửng sốt. "Đã gần 10 giờ 30 rồi, sao cô còn chưa về? Ký túc xá của lớp cấp hai các cô không đóng cửa sớm sao. Nghe nói nếu về trể sẽ bị trừ điểm, nếu không tôi chở cô về? "

Hạ Thiên Chi nhìn xuống thời gian, đã gần 10 giờ 20 phút. Cho dù hiện tại lập tức chạy về cũng không kịp, cũng không khách khí cùng Châu Tiến An, nhanh chóng ngồi lên ghế sau của chiếc xe đạp.

“Nắm chặt một chút.” Châu Tiến Nam nói xong, liền hướng xe phóng đi như một mũi tên.

Ghế sau không có tay vịn, vì quán tính, Hạ Thiên Chi vô thức túm lấy quần áo của Châu Tiến Nam.

Đêm hè gió mát, đại lộ dẫn từ tiệm bánh vào khuôn viên trường vắng lặng, yên bình, đâu đâu cũng có đôi bạn trẻ mua sắm trở lại trường.

Nhìn bọn họ, Hạ Thiên Chi đột nhiên tự hỏi, một người hiền lành như thế sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Nhưng rồi nghĩ lại, giáo viên dạy thay trong lớp của cô trông cũng lịch sự, nhưng thực tế có phải vậy không? Không ai hiểu rõ đức hạnh của người đó hơn cô, Hạ Thiên Chi vừa nghĩ như vậy đã đã nhìn thấy chính chủ.

Người đàn ông đang đứng bên hồ, như thể đang nói chuyện điện thoại.

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng, xắn hai tay áo đứng dưới ngọn đèn đường, ngọn đèn đường vàng mờ ảo như truyền một tầng ánh vàng vào người, sau lưng là hồ nước lấp lánh, giống như Bạch Mã hoàng tử trong truyện cổ tích … không đúng, tên đó không phải hoàng tử, cho dù có, hắn cũng là một tên trùm phản diện lòng dạ hiểm ác.

Hạ Thiên Chi cười thành tiếng.

“Có gì vui vậy?” Châu Tiến Nam hỏi.

“A, không có gì.” Chẳng lẽ lại nói nàng cười nhạo chính mình tự bổ não sao?

Nhìn thấy tòa nhà ký túc xá sắp tới, Hạ Thiên Chi nói: “Cứ để tôi xuống ở đây.”

Nhìn dưới thân cây mấy cặp đôi hôn nhau đầy ái muội, Hạ Thiên Chi xấu hổ để cho Châu Tiến Nam phái cô xuống lầu, dù sao thì nơi này cách kí túc xá cũng không xa. Sau khi xuống xe, Hạ Thiên Chi vẫy tay với Châu Tiến Nam: “Anh trên đường về cẩn thận.”

Nói xong, cô quay người lại, nhưng Châu Tiến Nam đột nhiên ngăn cô lại.

Hạ Thiên Chi trong lòng thở dài, đột nhiên có dự cảm không tốt, thật ra đã hơn một tháng, cô không phải không có cảm giác, cô còn đang nghi ngờ, nguyên nhân Châu Tiến Nam lại kêu cô đi làm thêm như là cố ý. Đặc biệt là sau khi gặp Tề Lộ cô có chút không xác định.

Tề Lộ biết chuyện của cha cô, còn Châu Tiến Nam là bằng hữu của Tề Lộ thì sao?

Hạ Thiên chi giả vờ không sao, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Châu Tiến Nam mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng anh chỉ cười nói, “Không có gì đâu, anh chỉ muốn nói "xin lỗi" với em. ."

"Hả?" Trong lòng Hạ Thiên Chi có chút chua xót, trầm mặc nhìn Châu Tiến Nam. Sau một thời gian dài, ông hỏi: "tại sao anh lại nói xin lỗi với em chứ?"

Mắt Châu Tiến Nam lóe lên một chút, nhưng chẳng bao lâu anh lắc đầu : "Không có gì, ý tôi là, nếu không phải do tôi, cô không cần phải vội vàng như vậy, đã chậm trễ một giờ. Hôm nay tôi sẽ cho cô gấp đôi tiền lương."

"À, vậy thì .. .cảm ơn tiền bối! ”Hạ Thiên Chi nói.

“Nên là như vậy.” Châu Tiến Nam giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Một phút nữa là mười giờ rưỡi. Nhanh trở về đi.”

Hạ Thiên Chi gật đầu, xoay người đi về phía tòa nhà ký túc xá, Chỉ là trong quá trình đi , cô không ngừng cảm nhận được ánh mắt của Chu Tế Nam, anh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn cô, cho đến khi cô xoay người trong góc, cảm giác vẫn còn tồn tại.

Hạ Tiên Chi cảm thấy hơi lạ, cô ấy và Cố học trưởng chỉ là chủ và nhân viên bình thường, họ thường rời đi sau khi tan ca, cũng không có nhiều thông tin liên lạc. Tại sao anh ấy lại phản ứng như vậy?

Nhưng tòa nhà ký túc xá thực sự rất nhanh sẽ đóng cửa, Hạ Thiên chi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi đến tòa nhà ký túc xá.

Chỉ là vừa mới chạy đến, Hạ Thiên Chi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cho rằng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt, lại nhìn, khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Thiên Chi hoàn toàn ngây người.

Cô đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, mười giờ ba mươi mốt, không có chuyện gì!

Nhưng tại sao cửa sắt của kí túc xá lại bị khóa? !

Chẳng phải người ta nói rằng ổ khóa thường được khóa sau bốn mươi phút sao? Cố Tinh Tinh không phải thường trở về mười một giờ sao?

Hạ Thiên Chi kiễng chân nhìn về phía phòng khách của ký túc xá, đèn trong phòng đã sáng, nhưng không có ai bên trong, cô hét lên vài lần nữa, nhưng không có ai đáp lại.

Trần Nhược Đồng hình như đã nói tối nay sẽ có một cuộc kiểm tra đột xuất, nếu bây giờ bị bắt thì không phải trừ điểm sao?

Một khi số điểm bị trừ, học bổng của cô ấy ah!

Hạ Thiên Chi vô cùng nghiêm túc nhìn cánh cổng sắt trước mặt.s

Cũng không tính là cao mấy?

Những cột sắt dựng đứng cạnh nhau, hai bên vít vặn rất chắc chắn ... trông như những ống thép.

Ống thép, cô có kinh nghiệm nha!

Đôi mắt của Hạ Thiên chi sáng lên, cô lặng lẽ liếc nhìn xung quanh Kí túc xá của lớp thiếu niên được ngăn cách nghiêm ngặt hơn so với các trường cao đẳng khác, khác hẳn với sự mơ hồ bên ngoài, môi trường ở đây yên tĩnh và cây cối mọc dày đặc. Và lúc này, không có người nào a…

Cẩn thận một chút , Hạ Thiên Chi xắn tay áo, bắt đầu lùi lại chạy lấy đà sau đó đột nhiên nhảy bật lên lập tức liền bò qua, nhưng cô lại quên ba lô. .

Cô ấy đã mua ba lô của mình khi cô còn học cấp 3. Lúc đó có rất nhiều tài liệu nên cặp sách hơi lớn, bây giờ cô học nội trú, có ít sách hơn, có vẻ hơi rộng rãi . Nhưng để tiết kiệm tiền, cô đã thắt một nút trên dây đeo.

Không nghĩ đến chính cái nút này lại bị kẹt trên chốt cửa.

Hạ Thiên Chi vội vàng đưa tay định kéo, nhưng dây đeo ba lô dường như chống lại cô, càng kéo càng bị kẹt, người càng hoảng hốt càng không tránh khỏi sai lầm, nhất là khi làm chuyện xấu, ngay lúc Hạ Thiên Chi sắp sửa xoay người để giải quyết. Đột nhiên chân bị trượt trượt chân a--

Lúc này trời đã tối, trên cửa sắt không ít hạt sương, chân cô bị trượt , cả người liền từ trên cửa sắt té xuống----

Hạ Thiên Chi ôm chầm lấy đầu cô nhanh chóng, còn tưởng rằng mình sẽ bị mông bầm dập nhưng mà đau đớn tưởng tượng đã sớm không xuất hiện, trong mũi là một mùi hương gỗ lạnh nhạt, lẫn với mùi cây long não, Hạ Thiên Chi chỉ cảm thấy da đầu tê tái, khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy sẽ rơi vào một vòng tay vững chắc.

Hạ Thiên Chi nhắm chặp mắt như đà điểu, dự định đến cái nhắm mắt làm ngơ.

“Lá gan cũng thật lớn.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô, giống như một cái búa nặng, đập mạnh vào đầu cô.

Hạ Thiên Chi toàn thân giật mình.

----