Chương 21

Trước kia khi có người đó, cuộc sống của cô vô ưu vô lo, không phải lo lắng về tiền bạc, không phải lo ngày ba bữa, giờ người đó không còn nữa, bao nhiêu thứ đều vẫy gọi cô. Về sau bao nhiêu vất vả gian khổ đều một mình cô gánh chịu. Có lẽ trước đây được bảo hộ rất tốt nên bây giờ gặp một chút gai nhọn cũng khiến cho lòng khó chịu.

Hạ Thiên Chi mũi hơi chua, mắt cụp xuống, cầm bình rượu lên, ngửa đầu uống cạn --

Không nghĩ tới rượu vào tới ruột nhưng đắng không chịu nổi, rượu thiêu đốt cổ họng, bụng cô như có lửa đốt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô uống rượu, kết quả là cô bị sặc sau vài ngụm, ho không kìm được. Càng ho, cổ họng càng khó chịu, khiến cô không thể không dừng lại.

"Được rồi, được rồi, đã uống coi như nể tình rồi." Cố Đình Nghiệp mỉm cười, lấy đi chai rượu mạnh trong tay Hạ Thiên Chi, đừng nói là tiểu cô nương , chính hắn là một người lão luyện cũng không chịu nổi ah.

Vương Hồng Phúc đột nhiên vỗ bàn một cái," Nếu không thể chịu đựng được cũng phải uống cho Lão tử! "

" Em gái, hay là ngươi múa cho chúng ta một bài , múa xong cũng không phải uống rượu nữa ah”. Những người xung quanh cười nói giúp đỡ.

Hạ Thiên Chi vành mắt đỏ hoe, lạnh lùng liếc nhìn những người này, cầm bình rượu lên, đột nhiên uống cạn—

“Ồ, không ngờ vẫn còn chút đanh đá!” Vương Hồng Phúc chế nhạo, sờ sờ cằm, “Bất quá, đừng quên tôi không nói cho cô biết Ah, nếu cô uống say, tôi không dám đảm bảo rằng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với cô đâu --"

Bang!

Vương Hồng Phúc chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị chai rượu đập vỡ, lời nói nửa câu sau nghẹn lại ở cổ họng, phản ứng xong liền tức giận, hắn đoạt lấy chai rượu trong tay Hạ Thiên Chi muốn nện trở về. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông một tay đút vào túi quần, tay kia cầm một chai rượu đã vỡ một nửa, giống như Tu la quỷ sát trong địa ngục, liền mỉm cười với anh ta: "Chơi chán rồi sao?"

Nói xong liền ném nửa chai rượu xuống đất— rầm

Nó giống như một tiếng sấm trên mặt đất.

Vương Hông Phúc đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Xum quanh một mảng im lặng.

Lục Diễn kéo cổ áo phía sau của cô lại, bế cô ấy ra khỏi con hẻm sau của quán bar như xách một con gà nhỏ.

"Thả tôi ra, anh thả tôi ra! Anh đang làm cái gì, tôi muốn được trả tiền!" Hạ Thiên Chi khưa tay múa chân để thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông "uống rượu xong liền có tiền, anh mau thả tôi ra!"

Hạ Thiên Chi bước chân lả đảo muốn đi về quán bar. Tuy nhiên, người đàn ông quá cao lớn, đã chặn hoàn toàn lối vào của quán bar. Hạ Thiên Chi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên phát hiện trước mặt phát hiện rất nhiều “bức tường” cứng rắn, đẩy cũng không ra, mà lại còn rất đẹp mắt.

Hạ Thiên chi nhiú mày dùng tay đấm cho anh ta một cái, chỉ là tung nắm đấm lên không trung, vậy mà vồ hụt, lại vô tình đυ.ng phải cái trán của anh ta.

Ngay cả một “bức tường vỡ “cũng sẽ bắt nạt cô!

Hạ Thiên Chi đánh đi đánh lại mấy lần, càng nghĩ càng tức, liền ôm đầu gối, ngồi xổm trên mặt đất khóc lên: “Khốn nạn, các ngươi đều là đồ khốn nạn!”

Thật là hiếm khi làm chuyện tốt, nhưng người ta lại không đánh giá cao nó. Khốn kiếp.

Lục Diễn sửa sang lại quần áo xong xoay người bước đến quầy rượu, không ngờ cô gái lại lao lên ôm eo anh.

Lục Diễn lông mày nhíu chặt lại, sau đó cô gái đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên, vòng tay qua cổ anh, cười toe toét nhìn anh.

Bởi vì rượu, má của cô đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ như một con thỏ, cô mỉm cười tươi nói, "Anh có thích tôi không? Có phải không?Nếu không sao lại thích quản chuyện của tôi như vậy?"

Cô giơ một ngón trỏ chỉ vào cằm của hắn, "Nhất định là anh thích tôi đúng không? Nhưng mà ta rất đắt tiền nha, xem ngươi nhìn đẹp mắt như vậy, chỉ cần có 10 vạn đưa cho tôi, tôi sẽ thuộc về anh ạh ... "

Khuôn mặt của Lục Diễn tối lại, anh nắm lấy những ngón tay đung đưa của cô gái," Cô thích tiền lắm sao? "

" Ừ, tôi thích tiền, tôi thích tiền nhất ... "

" Nhưng cô không đáng giá 10 vạn" nói.

Hạ Thiên Chi nghe vậy liền tức giận, "Anh nói bậy! Cha ta nói ta là báu vật vô giá,anh mới không đáng tiền!..." Vừa nói, cô vừa đập trán vào "bức tường" xấu xí trước mặt, kết quả tường còn chưa đυ.ng phải nhưng đầu cô bắt đầu choáng váng, càng chóng mặt, liền nghĩ mình bị đυ.ng đến tỉnh, đột nhiên cái ót của cô bị người chế trụ.

Người đàn ông vô cảm nhìn cô, rượu hòa cùng hương mát lạnh sảng khoái, Hạ Thiên Chi chớp chớp mắt, ngẩn người nhìn người thanh niên tuấn tú hào hoa trước mặt.

Làm thế nào có thể đẹp mắt như vậy?

Hạ Thiên Chi duỗi tay ra, ôm mặt anh, đột ngột hôn anh--

"..."

Đương nhiên, kết cục là thất bại.

"Mẹ kiếp! Cao như vậy làm cái gì, tôi không với đến a ..."

"..."

Nhìn cô gái đang chửi bậy thảm thiết, gân xanh trên trán Lục Cẩn Niên hơi nhảy xuống, cảm thấy mình đúng là điên, thế mà lại cùng một người say phân cao thấp

Anh cầm cổ áo phía sau của cô kéo nó lại.

"A không muốn, không muốn, tôi muốn hôn ..."

Cô giống như một con bạch tuộc liền ôm lấy bắp đùi của hắn.

Lục Diễn liền không nhịn được nữa gầm nhẹ, “Xuống đi.”

“Không!”

Cô mới không muốn rời đi đại gia nhiều tiền a, “Ta muốn ôm đùi!”

Nàng không chỉ muốn ôm, còn muốn hôn, cái này chân dài thẳng tắp ôm rất tốt, chỉ là lúc ôm cô ấy đột nhiên cảm thấy buồn nôn, lúc nãy chắc là do đầu đâm đến choáng váng, nhưng tại sao đôi chân dài này lại di chuyển?

"Đừng nhúc nhích"Hạ Thiên Chi tức giận, sợ đôi chân dày này bay đi , liền dùng hết sức lực ôm lấy hắn-" Lộn xộn nữa, tôi, tôi liền---“

Hạ Thiên Chi không nghĩ ra lý do gì, lại đột nhiên bị người kéo lên từ mặt đất, cô chỉ cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, dạ dày liền khó chịu, cô thực sự không thể chịu đựng được.

“Chỉ là cái gì, hả?”

“Oẹ--”

“…”

Không khí im lặng đến đáng sợ, dường như tràn ngập mùi chua cay nồng nặc, trên trán người đàn ông nổi gân xanh kịch liệt, ánh mắt sát khí như muốn gϊếŧ người.

Lúc Trình Học Đông chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Hạ Thiên Chi nằm trên Lục Diễn nôn mửa kịch liệt….

Hắn bỗng nhiên rùng mình, trong lòng thầm cầu nguyện cho Hạ Thiên Chi.

Nhưng sau khi cô gái nôn mửa xong, còn ngại sự việc chưa đủ lớn, còn lau miệng của mình lên bộ đồ của người đàn ông, nhân tiện còn ợ một cái "cuối cùng cũng thoải mái".

Trình Học Đông vội vàng chạy tới, đem Hạ Thiên Chi kéo ra, không khỏi cầu tha thứ: "Đại thiếu gia, ngài đại nhân đại lượn, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, mong ngài hãy bỏ qua cho cô ấy,… "

“ Đi đi . ” Trình Học Đông rụt cổ lại, vội vàng kéo người mang đi.

Công việc ở quán bar liền mất đi, tiền học phí vẫn còn thiếu năm nghìn, rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này Hạ Thiên Chi đã nhận việc ở nhà hàng, tuy tiền ít hơn nhưng là công việc nghiêm túc và an toàn hơn.

Chỉ là Hạ Thiên Chi không ngờ ngay ngày đầu tiên đi làm, cô lại gặp được tên ôn thần kia.

Lần trước, cô còn nghe được Trình Học Đông nói rằng cô say rượu đến phát điên ngoài đường, làm bẩn quần áo của người khác, mà bộ đồ hơn 10 vạn kia đã bị ném thẳng vào thùng rác.

Hạ Thiên Chi sợ đối phương đòi cô bồi thường, lập tức trốn sang một bên bàn ăn, có thể không đi qua chỗ đó cô liền tuyệt đối không đi qua bên, nhưng thật đáng tiếc khi mọi chuyện lại đi ngược lại mong muốn của cô--

" Thiên Chi, đem món súp nhân sâm thô này đến bàn số 8. "

Bàn số 8 chính là nơi anh ta đang ngồi. Hạ Thiên Chi hít sâu một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người, đem một người vừa đi ra khỏi phòng bếp ngăn lại .

...

Lục Diễn không ngờ rằng cô gái bị bệnh thần kinh mà anh chỉ mới gặp hai ngày trước bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh, này giống như là... kẻ bám đuôi.

Đối diện với những lời dặn dò không dứt của Lương nữ sĩ, Lục Diễn cảm thấy trong lòng khô khốc, cầm ly rượu lên miệng hớp một ngụm, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía góc nhà hàng.

Có một lối đi thông với bếp sau, người quản lý nhà hàng trong bộ vest bước ra khỏi bếp sau, cao ráo, ngoại hình ưa nhìn thì cô gái đột ngột dừng lại, đưa tay ra ngăn cản.

Quản lý nhà hàng ngạc nhiên một lúc rồi lập tức bật cười, hai người vừa nói chuyện, vừa cười đùa, cư xử rất thân mật, sau khi trò chuyện một lúc, quản lý nhà hàng đột nhiên lấy trong túi ra một cây bút, nhanh chóng viết một mẩu giấy rồi nhét vào túi nhỏ bên hông cô gái.

Cô gái oán trách nhìn anh một chút, nhưng không tức giận, thay vào đó, cô chớp mắt nhìn anh, quản lý nhà hàng như làn gió xuân đi về phía sau bếp.

Lục Diễn sắc mặt hơi trầm xuống, khóe miệng hơi cong lên.

Lương Ngọc Trân nhạy bén nắm bắt được sự thay đổi của anh, cô ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?”

Lục Diễn gõ nhẹ ngón trỏ lên thành cốc, nói: “Không sao đâu.”

” Vậy thì tốt. Biết khẩu vị của con hơi nhạt, ta còn gọi một phần canh nhân sâm cho con, lát nữa nhớ uống thêm. ”Lương Ngọc Trân thở dài khi nhìn Lục Diễn.

Thiếu niên ngày xưa đã lớn, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và vững vàng, giờ phút này, anh ấy lặng lẽ ngồi đó, nở nụ cười nhẹ, thái độ cũng ôn hoà, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Lương Ngọc Trân có chút không thể nhìn thấu được đứa con trai này.

Canh nhân sâm được bưng lên, chính là vị quản lý nhà hàng đang mặc bộ đồ vest, đặt canh nhân sâm xuống, mỉm cười nói: “Xin mời quý khách.”

Lương Ngọc Trân gật đầu, “Cảm ơn.”

Sau khi quản lý nhà hàng đặt canh xuống, anh ta không rời đi ngay mà hỏi: "Thưa phu nhân, ngài cảm thấy món ăn ở đây hương vị như thế nào?"

Nghĩ đến phải trưng cầu ý kiến của khách, Lương Ngọc Trân cầm lấy khăn lau miệng, mỉm cười: "Rất tốt, mùi vị không tệ." Sau đó lại nhìn về phía Lục Diễn : “ Phải không, A Diễn ?“

Lục Diễn đặt con dao xuống, “ Vâng”.

Quản lý nhà hàng mỉm cười khi nghe những lời này, nhưng trước khi nụ cười chưa kịp tắt thì đã nghe Lục Diễn đột nhiên nói một cách thờ ơ: “Thuê trẻ vị thành niên làm việc là phạm pháp.”

Vẻ mặt của quản lý nhà hàng đông cứng lại, anh ta nhìn Lục Diễn không rõ ràng.

Lục Diễn không nói thêm lời nào, sửa sang lai ống tay áo, đặt một xấp tiền giấy xuống rồi bước ra khỏi nhà hàng.

Lương Ngọc Trân cười xin lỗi hắn, cũng đứng dậy theo.

Cả hai đều là loại người có trang phục đắt tiền, cách cư xử tao nhã, đặc biệt là người đàn ông kia, tướng mạo đẹp trai, dường như có chút quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Nhưng đến cùng là đã gặp qua ở đâu?

Quản lý nhà hàng Jason nheo mắt lại, đột nhiên hai mắt ông ta mở to lên.

Người kia, đó không phải là ông chủ nhà hàng trẻ tuổi của bọn họ sao?

! ! !

Hạ Thiên Chi thấy người đi, liền tới thu dọn đồ ăn.

Jason nhìn Hạ Thiên Chi, sống lưng có chút lạnh, rõ ràng là mùa hè chói chang, nhưng trán lại toát ra một tầng mồ hôi mịn.

Jason cũng là một trong những người đam mê y học cổ truyền Trung Quốc. Biết rằng hạ Thiên Chi từng sống ở Đại học A , có quen một giáo sư cũ ở đó. Vì vậy, hắn đã đề nghị cô ấy cùng mình đi nghe giảng vào cuối tuần này, vì Hạ Thiên Chi không có điện thoại di động, Jason đã lấy số điện thoại của chính mình kín đáo đưa cho cô, để cô ấy đến thì liên lạc với mình.

Chỉ là Jason không bao giờ ngờ rằng cô còn chưa thành niên!

****

Hạ Thiên Chi cầm lá thư sa thải mà Jason ném cho cô, ngây người ra nhìn đường phố đông đúc.

Tại sao cô lại bị sa thải sau khi dọn dẹp bộ đồ ăn?

Suy nghĩ một chút , cô liền tỉnh ngộ.

Vừa rồi người mà Jason tiếp xúc cũng chỉ có vị khách ở bàn số 8.

Cho nên lại là cái tên ôn thần kia sao?

Sau khi suy nghĩ về nó, Hạ Thiên Chi gần như bùng nổ tại chỗ.

Thời gian đi học ngày càng đến gần mà tiền học của cô vẫn chưa tính hết.

May mắn thay, vẫn còn những người tốt bụng trong xã hội này, ngay khi Hạ Thiên Chi lo lắng về số tiền đó. Dì Trình chủ nhà của cô bất ngờ đưa cho cô 10.000 nhân dân tệ, nói rằng 8.000 nhân dân tệ đầu tiên là do Vương Hồng Phúc đồng hương của cô đưa cho, còn 2.000 nhân dân tệ còn lại là tiền hoa hồng của cô.

Vì gia đình dì Trình chuẩn bị nhập cư vào Canada khi bắt đầu khai giảng, nên trước đó dì ấy đã bán đi mấy toà nhà bất động sản trong nước.. Hai nghìn nhân dân tệ kia coi như là tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Còn về phần Vương Hồng Phúc đưa ra, ông ấy nói rằng ông ấy xin lỗi cô vì những gì đã xảy ra đêm đó.

Hạ Thiên Chi biết bọn họ tốt bụng nhưng không thể cứ đòi nhiều tiền như vậy, nhưng thái độ của dì Trình rất kiên quyết, hơn nữa cô cũng cần tiền gấp, sau khi Hạ thiên Chi cảm ơn liền chuyển đến trường sinh sống. .

Sau khi học kỳ bắt đầu, cô bận rộn với việc học, không có nhiều thời gian đi làm, may mắn thay, cô là một người lớn lên trong khu tập thể cán bộ của trường Đại học A. Cô hiểu rõ hơn về tình hình của trường Đại học A. Theo như cô biết, để khuyến khích học sinh chăm chỉ, dám nghĩ dám làm, nhà trường đã thiết lập một cái học bổng, mà lớp trung học cơ sở là trọng tâm đào tạo. Học bổng của trường khá hào phóng. Tất nhiên, nếu muốn lấy được thì điều kiện cũng rất khắt khe, ngoài điểm xuất sắc, bạn còn cần điểm toàn phần về giáo dục đạo đức.

Mục tiêu của Hạ Thiên Chi rất rõ ràng, đó là dù sao cũng phải giành được học bổng đó.

Chỉ là cô không ngờ rằng trong ngày đầu tiên đi học, cô lại gặp lại tên ôn thần kia.

Khi người đàn ông kia sải bước vào lớp học, trong chớp mắt đầu cô ấy đã muốn nổ tung.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại , cúc áo cài đến nút tận cùng, một tay cầm sách giáo khoa

cùng danh sách, tay kia đút vào túi quần.

Anh ta đứng trên bục giảng, tiện tay nới lỏng nút cổ áo, lấy phấn viết lên bảng đen hai chữ-- Lục Diễn.

Các nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực.

Sau đó anh ta quét mắt nhìn cả lớp , nói: "Xin chào các bạn, học kỳ này tôi sẽ làm cố vấn và giáo viên vật lý cho các bạn. Tên tôi là Lục Diễn."

.....

P/S: Chap sau thầy giáo Lục lên sóng rồi nha mn. Mong bạn học Hạ sẽ không bị thầy giáo Lục " chỉnh" nữa ạ ^~^.

----

Sorry mọi người đến giờ mới quay lại với truyện. Mong mn vẫn sẽ ủng hộ ạ. Nhớ cho mình một đánh giá sao và comment làm động lực nha. Thanks mọi người nhìu ! Love ~~~