Chương 20

Dù sao cũng đã múa rồi rồi thêm lần nữa cũng không tệ lắm, làm một lần còn có thể nhận được 10.000 tệ, tại sao lại không thử? Dù sao nếu thấy có điều gì không ổn, cô cứ bỏ đi ngay lập tức được.

Sau khi hạ quyết tâm, Hạ Thiên Chi liền đi theo Trình Học Đông từ lối đi đặc biệt lên tầng hai.

Trong khoảng thời gian này, Trình Học Đông vẫn giữ lời đảm bảo chân thành, "Tôi sẽ để A Cẩn trông chừng xem. Bất cứ khi nào có chuyện gì, cô cứ lấy cớ đi vệ sinh. A Cẩn sẽ giúp cô, cô ấy và một vài chị em đã sẵn sàng ở phía trên. "

Tốt.

Quán bar tách ra hai bộ phận kinh doanh, lầu một dùng để giải trí cho khách hàng bình thường, chỉ cần có tiền là có thể vào tiêu khiển, nhưng tầng hai là một thế giới hoàn toàn khác.

Các hành lang đều được trải thảm Ba Tư dày màu xanh đậm, những bức tường màu ngọc bích được treo nhiều bức tranh sơn dầu tinh xảo.

Hạ Thiên Chi thậm chí còn nhìn thấy một vài vệ sĩ áo đen ở lối vào của tầng hai.

"Rất lợi hại , đúng không? Nơi này cách âm và bảo mật khá nghiêm ngặt, không có thẻ đen thì sẽ không lên nổi", Trình Học Đông đi bên cạnh giới thiệu "Những cái này, thiếu gia của chúng tôi cũng đặc biệt mời các nhà thiết kế nước ngoài về thiết kế “

“ Như vậy hẳn là tốn rất nhiều tiền sao?” Hạ Thiên Chi hỏi.

Trình Học Đông cười cười, "Tất nhiên, nhưng tổn thất nhiều thì thu nhập cũng nhiều, cô đoán xem nơi này một buổi tối thu nhập bao nhiêu ?”

"Năm vạn?" Hạ Thiên Chi thực sự rất tò mò, mà năm vạn là con số lớn nhất cô ấy có thể tưởng tượng.

Trình Học Đông lắc đầu, “Đây là quán bar sầm uất và nhộn nhịp nhất ở Giang Thành.”

“Mười vạn sao?” Hạ Thiên Chi hỏi. Trình Học Đông mỉm cười và ra hiệu bằng sáu ngón tay.

“Sáu mươi vạn?” Hạ Thiên Chi sửng sốt, một quán bar trừ bỏ tiền nhân công mà vẫn có thể kiếm nhiều như vậy sao?

Trình Học Đông nói, “Khoảng sáu trăm vạn a”

Hạ Thiên Chi hoàn toàn không nói nên lời.

Với thu nhập cao như vậy trong một đêm, những thứ trong đó bán đắt đến mức nào? Sau khi nói chuyện với Trình Học Đông, Hạ Thiên Chi liền trở nên thận trọng hơn, sợ rằng sẽ vô tình làm hỏng những thứ bên trong.

Phòng riêng mà họ định đến nằm ở cuối hành lang, Trình Học Đông gõ cửa trước, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sau khi được cho phép.

Đột nhiên, một căn phòng màu xanh mờ nhạt tràn ra.

Một đám người ăn chơi nhảy múa điên cuồng trong tưởng tượng của cô vốn không hề xuất hiện, phòng riêng rộng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Bên trong có một bàn bi-a, một quầy bar màu be ngọc, một sàn nhảy nhỏ, KTV, một bộ ghế sofa da thoạt nhìn rất có giá trị.

Khách được phân bổ theo tốp hai và tốp ba trong góc phòng riêng.

Một số người chơi bóng, một số uống rượu, một số chơi xúc xắc, và một số ca hát. Nhưng giọng của họ không lớn, như thể họ đang cố tình điều khiển âm lượng.

Ở phía trong cùng, có một bàn mạt chược tự động gần cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Bàn mạt chược làm bằng ngọc bích màu vàng tươi và phủ nhung Ba Tư màu xanh đậm. Những người đang xem không phải tuấn nam thì chính là mỹ nữ, tất cả đều mặc quần áo ngăn nắp, hoặc là nâng chén hoặc là thấp giọng trò chuyện . Đối với bốn người đàn ông ngồi đó chơi mạt chược, giống như những gì Trình Học Đông nói, không thể đắc tội được.

Cũng không biết ai đã ra lệnh cho cô .

Hạ Thiên Chi đi theo Trình Học Đông vào phòng riêng, bởi vì bên trong có không ít người, khi bước vào cũng không gây ra nhiều động tĩnh, nhưng mọi người càng lúc càng nhìn cô ấy nhiều hơn, dần dần tất cả mọi người đều hướng về phía cô ấy. không biết ai huýt sáo.

“Wooo— Cuối cùng cũng đến rồi à?” Phòng riêng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“A, tôi đã gặp qua cô rồi, mới vừa rồi, ở dưới lầu, cô chính là người đang múa cột…Thiên Thiên đúng không?”

Có người cầm ly rượu bước tới. Đó là một thanh niên mặc vest trắng, dáng vẻ hiền lành, mày kiếm mắt sáng.

Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của anh ta rơi xuống, Hạ Thiên Chi hiển nhiên cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút thay đổi khi nhìn cô.

Cũng là, múa cột, không phải chỉ giống như nữ nhân trong phòng riêng sao? Tất cả đều đến đây để mua vui cho cánh mày râu, chẳng hạn như cô gái tóc dài ngồi trên quầy bar bị ai đó sờ đùi, hay cô gái tóc ngắn ngồi trên ghế sô pha ôm eo uống rượu.

Tuy nhiên, đây không phải là lý do khiến Hạ Thiên Chi bị sét đánh, cô bị sét đánh vì một trong bốn thành viên trên bàn mạt chược.

Nam nhân vóc người cao lớn, mặc vest, một tay chống đỡ trên bàn mạt chược, bị ánh sáng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người toát ra một cỗ khí tức độc nhất vô nhị.

Cho dù không nói một lời nào, cảm giác tồn tại cũng là mạnh nhất.

Đám đông người xem dường như không dám đến quá gần anh, tự nhiên để lại một khoảng nhỏ xung quanh anh, vì vậy dù cách nhau một khoảng cách xa, Hạ Thiên Chi vẫn có thể nhìn thấy anh trong nháy mắt.

Chính là người đàn ông đã gõ nhầm cửa và làm bẽ mặt cô!

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông quay đầu liếc nhìn cô một cái, không có biểu cảm gì, chỉ một chút, ánh mắt của anh ta lại quay về bàn mạt chược.

Sau đó mọi người ở bàn mạt chược đều chú ý đến cô.

Nhiều người trong số họ bước lên từ chiếc thang máy đặc biệt , chưa gặp qua cô. Có người tò mò theo lời của Cố Đình Nghiệp hỏi: "Múa cái gì?"

Cố Đình Nghiệp vừa rồi đang nói chuyện với một phụ nữ trong quán bar, nữ nhân thấy Cố Đình Nghiệp có hứng thú với Hạ Thiên Chi , liền có chút không cao hứng, không đợi Cố Đình Nghiệp mở miệng trả lời, liền nói trước: “Múa cột a.”

Trong một khoảnh khắc, không khí trở nên ngưng trệ một chút, sau đó nó trở nên tế nhị hơn.

Những người đàn ông đang uống rượu “A” một tiếng đầy ẩn ý, họ nhìn Hạ Thiên Chi với ánh mắt trần trụi, không hề che giấu.

“Ha, vậy chúng ta phải tới xem một lát!”

Trong phòng vang lên một tràng cười.

Nhiều người trong số họ có những người có kinh nghiệm tình trường, chỉ cần nhìn cô gái nhỏ bước đi là biết cô ấy có phải là con chim non hay không.

Giống như Hạ Thiên Chi, lông tơ chưa mọc đầy đủ, đi đường còn khép ngực và kẹp chân nhất định là chim non, hơn nữa còn là loại hiếm có, tinh xảo và xinh đẹp.

Loại cô gái nhỏ bé này, giữa ngây ngô và trưởng thành, hầu hết có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.

Với sự huyên náo của vài người đàn ông, bầu không khí tại hiện trường nhanh chóng được huy động, một trong những người đàn ông trung niên với cái bụng bự hớn hở vẫy tay với cô: “Nào em gái, nhanh nhảy một đoạn ở chổ này cho ca ca xem. " Trình Học Đông thấy cảnh tượng có chút mất kiểm soát, lập tức bước tới cười lớn," Anh Vương, Thiên thiên vừa nhảy xong, thế này sẽ mệt lắm, để lần sau đi, lần sau em ấy sẽ nhảy cho anh xem . "

"Tiểu Trình, cậu chả thú vị chút nào cả . Cậu còn giấu giếm để làm gì? Đây là muốn để dành cho ai? "

Người đang nói chuyện, không phải ai khác , chính là ông chủ của bữa tiệc tối nay, tất cả mọi người đều gọi hắn là Vương tổng, tên đầy đủ là Vương Hồng Phúc, kinh doanh vật liệu xây dựng, có mối quan hệ làm ăn thân thiết với JK, ngoại trừ ông chủ quán bar trẻ tuổi thì ông ta là người có tiếng nói cao nhất ở đây.

Đám người chỉ cười không nói, bộ dáng như đang xem kịch.

Mà lý do đêm nay Vương Hồng Phúc sở dĩ hẹn ở đây cũng bởi mục đích là cho dự án xây dựng của tập đoàn JK nằm ở phía Tây thành phố.

Ban đầu người Vương Hồng Phúc hẹn gặp là Lục lão gia tử, nhưng người này lại ba lần bảy lượt bận việc, hắn mời cũng không được. Vương Hồng Phúc đành phải nhờ ông chủ quán bar này, lại trùng hợp biết được Cố Đình Nghiệp cùng Lục Diễn có quen biết, lại là bạn học từ trước. Sau nhiều lần khó khăn mới mời được người đến, không nghĩ bồi một đêm, lại phát hiện tiểu tử này so với Lục lão gia càng khó tính hơn.

Bề ngoài nhã nhặn lịch sự nhưng thực chất là rất khó chơi.

Ngay khi Vương Hồng Phúc không nghĩ được kế sách gì , thư ký của ông ta đột nhiên báo rằng tiểu tử này vừa ở dưới lầu một lúc, Vương Hồng Phúc hỏi cậu ta đang làm gì ở dưới lầu, liền biết là xem múa cột.

Vương Hồng Phúc nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, ở đây có bao nhiêu là mỹ nữ, thậm chí chơi mạt chược thua anh ta còn không nhúc nhích tí nào, hoá ra tâm tư cậu ta không ở đây nha!

Lúc này hắn mới yêu cầu thư ký đem người lên ngay.

Nhìn thấy tư thế ra lệnh của Vương Hồng Phúc, Trình Học Đông nhất thời không nghĩ ra lý do, vì vậy anh ta lén nháy mắt với Dương Cẩn.

Dương Cẩn hiểu ý, cầm ly rượu lên, mỉm cười bước tới, "Múa cột thì có gì đáng xem chứ, không bằng tôi cùng ngài uống rượu thế nào? Không phải vừa rồi muốn cùng người ta uống chén rượu giao bôi sao?”

Vương Hồng Phúc là một con người háo sắc , nhưng cũng không hồ đồ.

Ông ta liền đặt ly rượu xuống bàn, “Tôi đây muốn xem?”

Mọi người nhất thời sửng sốt.

Cố Đình Nghiệp nhíu mày, nhìn về phía Lục Diễn.

Cả quá trình khuôn mặt của người này đều vô cảm, đến lượt ra bài thì ra bài, trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc nào, chứ đừng nói đến việc dò xét tâm tư của anh.

Nhìn những người khác đều đã sớm không có tâm tư đánh bài, nếu không phải e ngại Lục Diễn, e rằng bọn họ đã tới làm ầm ĩ một trận rồi.

Tất nhiên, sau khi quen biết nhau nhiều năm như vậy, Cố Đình Nghiệp đương nhiên biết rằng tính nết của người này. Đối với phương diện này hắn gần như sạch sẽ đến biếи ŧɦái, cũng chán ghét ồn ào. Nếu cô gái nhỏ thực sự ở đây múa cột, Cố Đình Nghiệp cam đoan, người này nhất định sẽ quay người rời đi ngay lập tức. Thế là, hắn bền nhẹ nhàng khuyên "Chú à, đừng làm người ta khó xử nữa , nào lại đây, chúng ta đều lui một bước, múa liền không múa nữa, nhưng rượu nhất định phải uống, nào phạt một chén, coi như bồi tội cho chú, thế nào?”.

Vương Hồng Phúc lăn lộn trong giới kinh doanh đã nhiều năm, làm thế nào ông có thể không hiểu ám chỉ của Cố Đình nghiệp chứ, ông chần chừ nhìn vào Lục Diễn một chút, lại nhìn đến Hạ Thiên Chi , kết quả là càng nhìn Hạ Thiên Chi càng tức giận, một con nhỏ vắt mũi chưa sách lại dám ở trước mặt mọi người làm hắn bẽ mặt, vậy về sau hắn còn đi cưa gái thế nào được. Hắn lập tức quyết định, "Được rồi ! Uống xong chai rượu này, ta không cần ngươi múa nữa! ”

Nói xong liền đặt một chai rượu mạnh lớn lên bàn.