Chương 7: Mạng Trả Mạng

" Bác Hạ , món nợ này Tiểu Hinh thay cha mình trả đi "

" Ninh Hinh , con cũng thật thông minh , nếu như con chết dưới tay ta Hạ Thiên không phải sẽ dành suốt phần đời còn lại của nó để hận ta sao " Hạ Đồng lần nữa cưới lớn , cây súng ngắn trong tay hướng thẳng về phía Ninh Tấn .

"Pụt"

Trước ngực của Ninh Tấn chảy ra một dòng đỏ ấm nóng , Ninh Hinh không tin được vào mắt mình , thân thể nhanh chóng chạy đến bên Ninh Tấn , cô biết rõ vị trí trúng đạn chính là trái tim , đôi tay run rẩy bất lực chặn lại dòng máu đang chảy kia , nước mắt của Ninh Hinh từng giọt từng giọt nóng hổi rơi xuống .

Ninh Tấn dùng chút sức lực cuối cùng của bản thân cố gắng đưa tay xoa đầu Ninh Hinh , nếu như mạng của ông kết thúc có thể khiến Hạ Đồng nguôi ngoai nỗi hận , vậy ông chấp nhận . Đôi mắt ông từ từ nhắm lại , cánh tay đang vuốt ve trên đầu cô cũng dần buông thõng .....

Ninh Hinh đau khổ ôm trầm lấy Ninh Tấn mà hét lớn , cảm giác mất đi người thân có lẽ chính là như vậy .

Ninh Hinh đứng dậy , thân thể khẽ động quay người về phía sau " Pằng " , " Pằng " , " Pằng " , " Pằng " cô tựa như một con thú hoang đau khổ , ánh mắt căm phẫn xả súng . 4 tên thuộc hạ của Hạ Đồng cứ như vậy mà ngã xuống , Lãnh Thiên Dực nhanh chóng đem Ninh Nhược Vũ cõng trên lưng dùng thân thủ nhanh nhạy hướng về phía cửa sổ thoát khỏi căn nhà . Hắn chỉ cầu nguyện Ninh Hinh có thể giữ mạng trở về .

Hạ Đồng nhanh chóng dùng súng bắn trả lại Ninh Hinh , nhưng thân thủ của Ninh Hinh liền nhanh hơn súng của ông ta một nhịp .

Ninh Hinh nhanh chóng lách mình né từng viên đạn cũng không quên dùng súng bắn trả , cô không nhắm về Hạ Đồng , mà nhắm về những tên thuộc hạ của lão , cô biết , chỉ như vậy Lãnh Thiên Dực sẽ bớt một mối lo , có thể đem Ninh Nhược Vũ an toàn rời khỏi đây .

Thuộc hạ của Hạ Đồng từ bên ngoài tràn vào ngày càng nhiều , Ninh Hinh cũng nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ thoát thân , thuộc hạ của Hạ Đồng cùng lão ta cũng nhanh chóng nhảy xuống truy vết Ninh Hinh . Vai trái của cô liền bị trúng đạn , cố gắng nén nỗi đau vẫn sử dụng súng bằng hai tay .

" Bắt sống con nhỏ đó lại cho ta " Hạ Đồng tức giận gào lớn , chỉ một giây phút không phòng bị , lão liền bị chơi cho một vố thật to . Không ngờ nỗi đau mất đi người thân to lớn như vậy mà con bé đó có thể nhanh chóng tỉnh táo . Hắn nhận ra từ khi Ninh Hinh bước vào căn phòng , cô đã luôn tính kế hắn .

Ninh Hinh dần yếu thế trước lực lượng đông đảo của Hạ Đồng , nếu như ở đây là nội thành đông đúc , cô có thể dễ dàng thoát thân nhưng thật tiếc nơi đây lại là ngoại thành , cô lại là con thỏ được dẫn dụ vào trong hang rắn , không chút sự chuẩn bị . Ninh Hinh nhanh chóng bị bắt lại , thuộc hạ của Hạ Đồng giữ chặt hai bên cổ tay cô lôi đến trước mặt Hạ Đồng . Hắn ta đang ngồi ở một chiếc ghế tựa ngay trước biệt phủ hút xì gà , nhìn thành phẩm của thuộc hạ , khoé môi hắn nhếch lên nụ cười nham hiểm .

" Chát...." Một cái bạt tay của Hạ Đồng hướng thẳng về gương mặt của cô , Ninh Hinh khinh bỉ nhìn hắn , miệng nhỏ ngoan cố phun ra một bãi nước bọt vào người hắn .

" Ninh Hinh , ta không nên xem thường cô ....." Hạ Đồng tức giận lấy khăn tay lau đi vệt nước miếng cô phun ra trên người hắn , vẻ mặt hung tợn lần nữa giáng từng cái từng cái bạt tay xuống gương mặt cô .

Ninh Hinh cảm giác đầu mình liền có chút choáng , có lẽ là do quá đau rát gương mặt của cô đã không còn cảm nhận gì nữa , bên tai chỉ vang lên tiếng ong ong , cô cố giữ cho đầu óc mình được thanh tỉnh .

Ngay lúc cô tưởng chừng như mình sắp rơi vào cơn mê , một tràng lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu khiến đại não cô trở nên thanh tỉnh . Hạ Đồng như vậy mà lại sai thuộc hạ pha nước đá muối , cơn gió lớn thổi qua , Ninh Hinh chợt rùng mình , cô vốn vô cùng sợ lạnh , muối đang dần ngấm vào vết thương của cô đau xót .



Ninh Hinh chợt nghĩ , có lẽ hôm nay cô liền mất mạng ở đây rồi .

Hạ Đồng tiếp tục sai thuộc hạ dùng roi thừng quất xuống người cô , lão già hắn vui vẻ vừa ăn bánh vừa xem cô bị hành hạ tra tấn . Ninh Hinh không biết mình đã đau đến ngất đi rồi lại được dội nước cho tỉnh đến bao nhiêu lần , cô cảm thấy có lẽ sinh mệnh của cô đang thật sự yếu dần đi , mắt cô nhắm nghiền lại buông xuôi tất cả , rơi vào vô thức .

" Dừng tay lại ....."

Hạ Thiên bước xuống từ chiếc xe đen bóng , nhanh chóng cởϊ áσ khoác âu phục của mình trùm lên người Ninh Hinh , giận giữ nhìn cha của mình .

Bàn tay rút súng nhắm thẳng vào chân tay của những tên thuộc hạ vừa hành hạ Ninh Hinh ban nãy . Hạ Thiên nhìn Ninh Hinh trong lòng , bàn tay run rẩy chạm vào huyệt mạch trên cổ cô , thật may mắn vì nó vẫn còn đập . Hắn không biết nếu chỉ cần hắn đến chậm hơn một bước , Ninh Hinh sẽ ra sao .

" Cha , người không thấy mệt sao "

Ánh mắt hắn buồn bã nhìn về người cha mà hắn luôn kính trọng . Hắn từ nhỏ đều không có mẹ bên cạnh , khi cha hắn cho hắn biết chuyện vì sao mẹ hắn mất sớm , hắn cảm thấy vô cùng căm hận Ninh Tấn , người dán tiếp khiến hắn mất đi mẹ .

Hắn muốn trả thù Ninh Gia , hắn từng có lúc muốn nữ nhân Ninh Gia sẽ chịu đau khổ như mẹ hắn nhưng sự cứng rắn của cô , kiên cường của cô , tính cách mạnh mẽ của cô đã khiến hắn rơi vào trầm luân không thể dứt ra . Giây phút hắn nhìn thấy cô đang nằm thoi thóp như vậy , hắn liền cảm thấy đau đớn không thôi , ..........

Hạ Thiên phẩy tay , thuộc hạ của hắn từ sau lưng nhanh chóng bước vào trong biệt phủ mang thi thể của Ninh Tấn ra ngoài . Hắn không nói thêm điều gì , chỉ lẳng lặng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô đứng dậy tiến về chiếc xe đang được đậu ở cổng biệt phủ .

~~~~~~~~~~~~~~

Tang lễ của Ninh Tấn được Lãnh Thiên Dực một tay lo liệu , Ninh Nhược Vũ chỉ là bị thương ngoài da , hôm sau liền đã tỉnh lại .

Con bé đã vô cùng yên tĩnh sau khi biết những chuyện đã xảy ra , không khóc lóc , không náo loạn , chỉ thật ngoan ngoãn cùng Lãnh Thiên Dực đến nghĩa trang kí tên giấy tờ . Lãnh Thiên Dực cũng vô cùng đau đầu với biểu hiện của Ninh Nhược Vũ , hắn thà con bé náo loạn còn tốt hơn là yên tĩnh hiểu chuyện như vậy .

~~~~~~~~~~

Số 43 , đại lộ Park , New York

" Irence , cô nói xem Ninh Hinh khi nào sẽ tỉnh lại " Hàn Trầm nhẹ giọng hỏi .

" Tôi cũng không thể tính toán chính xác " Irence nhẹ giọng nói , mi tâm nhíu chặt nhìn người con gái đang nhắm chặt mắt nằm trên dường bệnh , đã 1 tuần rồi Ninh Hinh vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc .



Lãnh Thiên Dực khi trở lại xe liền thông báo Giang Hạo liên lạc với Mộ Thuần nhanh chóng đưa Irence đến New York . Ninh Hinh sau khi được Hạ Thiên giao lại cho Lãnh Thiên Dực chỉ còn sót lại chút hơi tàn , thật may mắn Irence đã đến kịp lúc , Irence chỉ cần đến trễ một chút mạng của Ninh Hinh liền vô cùng khó bảo toàn . Lãnh Thiên Dực dạo này luôn ở bên cạnh Ninh Nhược Vũ nửa bước không rời , Giang Hạo chính là thật bận rộn xử lý công việc của tổ chức , trông coi Ninh Hinh chỉ còn Hàn Trầm cùng Irence .

~~~~~~

"Dực , cha nuôi nói , chúng ta sẽ phải thay thế những lãnh đạo cũ sớm hơn thời hạn " Giang Hạo đau đầu nằm dài trên ghế quý phi ngoài phòng khách nói chuyện với Lãnh Thiên Dực .

" Hiện tại tổ chức đã bị chia làm hai hướng , toàn bộ địa bàn Bắc Âu , Tây Âu , Trung Âu cùng Châu Mỹ đều đã thuộc về phía Hạ Đồng , chúng ta còn lại Đông Âu , Nam Âu , Nam Á , Tây Á cùng đảo đặc công "

" Nghèo đến đáng thương luôn " Giang Hạo vò đầu bứt tóc , lấy gương soi đi soi lại làn da của mình , hốt hoảng hét lớn .....

" Tại sao , tại sao nốt mụn đáng ghét này lại dám đậu trên vầng trán anh tuấn của mình cơ chứ "

" Ngu ngốc " Lãnh Thiên Dực nhìn nam nhân trước mặt bật cười , có lẽ trong những lúc như thế này , Giang Hạo thật sự chính là liều thuốc chấn an tinh thần của mọi người .

" Chúng ta còn một căn cứ bí mật nằm sâu dưới cát tại sa mạc Sahara ....."

Lãnh Thiên Dực cùng Giang Hạo ngây ngốc quay đầu lại hướng về nơi phát ra giọng nói , Ninh Hinh khuân mặt tái nhợt đang vịn vào tay của Irence mỉm cười nhìn hai người bọn họ . Hai thân ảnh cao lớn định chạy đến ôm cô nhưng bị ánh mắt gϊếŧ người của Irence ngăn cản lại .

Irence nhẹ nhàng dìu Ninh Hinh ngồi xuống chiếc sofa quý phi , thực ra Ninh Hinh cũng mới chỉ biết về căn cứ bí mật nằm sâu dưới sa mạc Sahara , ban nãy khi cô tỉnh dậy , Irence có đưa cho cô một chiếc thẻ nhớ được lấy ra từ y phục của cô lúc Irence làm phẫu thuật , Ninh Hinh chợt nghĩ có lẽ chiếc thẻ nhớ này được cha cô lén bỏ vào người khi ông vuốt tóc cô .

Cô , Irence cùng Hàn Trầm đã thử rất nhiều dãy số liên quan đến cha mình để mở mã hoá của thẻ nhớ , không ngờ nó lại là tư liệu về căn cứ bí mật cùng đoạn video Ninh Tấn đã quay sẵn lại .

" Lúc cha em vuốt tóc của em , ông ấy đã lén để thẻ nhớ trên người em " Ninh Hinh cất tiếng phá tan nghi hoặc của moi người . Lãnh Thiên Dực nhíu mày nhớ lại , lúc ấy hắn cũng thấy động tác của Ninh Tấn nhưng không biết ông đã làm gì .

" Căn cứ bí mật là nơi cha em bí mật mở ra từ trước khi có em cùng Nhược Vũ , ông ấy muốn tạo ra cho tụi em một con đường thoát , căn cứ này chỉ mình ông ấy biết đến , kể cả mẹ em cũng được ông che dấu "

" Thực ra ông ấy cũng đã hoài nghi về thân thế Hạ Thiên nhưng Hạ Đồng đã chặt đứt manh mối vô cùng tốt "

" Cha em chết , món nợ mà Ninh Gia nợ Hạ Gia đã được trả , ngày mai sau khi cơ thể em tốt hơn , em muốn đến thăm mộ của ông ấy "

" Em sợ trên đảo sẽ có tay chân của Hạ Thiên , tạm thời chúng ta sẽ dời đến đấy trước "